Lục Thước vẫn nằm trên người cô ấy, hôn lên
đầu mũi của cô ấy: “Thích không?”
Cô ấy yếu ớt tỉnh lại.
Cô ấy cũng hơi xấu hố, sau đó sự kích tình tạm thời xua đi muộn phiền lại bừng tỉnh, cô ấy nhẹ nhàng ôm cổ của cậu, mơ hồ ừ một tiếng.
Lục Thước tinh tế hôn cô ấy khắp nơi…
Hôn nhau, không khỏi hôn sâu với cô ấy, cậu cũng không làm thêm một lần nữa, cứ dùng tư thế đó vuốt ve cô ấy…
Chờ đến khi cả hai kiệt sức, tê liệt trong ngực nhau.
Lục Thước cúi đầu hôn lên tóc cô ấy, khàn giọng nói: “Những ngày này em cứ ở nhà đi, đừng đi đâu nữa.”
Cậu không muốn cô ấy bị những lời đồn kia vu khống,
Tiểu Huân nhát gan lại yếu ớt như vậy, những lời khó nghe kia, cậu không muốn cô ấy nghe thấy dù chỉ một chữ.
Lục Huân lại lắc đầu.
Cô ấy ghé vào vai cậu, lẩm bấm nói: “Lục Thước, em cũng không thể không ra khỏi nhà mãi được! Nếu như em muốn ở bên cạnh anh, em không muốn lúc anh ở bên ngoài ngăn mưa cản gió, em lại yên ốn trong nhà hưởng thụ sự bảo vệ của anh, như vậy em cũng không xứng được ở
bên anh. Em có công việc, em muốn sống và làm việc như bình thường, những lời kia, những chuyện kia… Khỏng ảnh hưởng đến em!”
Lục Thước vẫn không nỡ.
Nhưng cậu cũng thừa nhận, Lục Huân nói đúng, cô ấy không thế trốn tránh cả đời được.
Lục Thước nói xong!
Nói xong, cậu ôm cô ấy, thấp giọng hỏi: “Tiểu Huân, em có hối hận không?”
Lục Huân lắc đầu.
Cô ấy yêu Lục Thước, cô ấy không hối hận, thậm chí khi biết được tin tức này cô ấy còn nhẹ nhàng thở ra… Người cô ấy đế ý nhất, vẫn là dì Minh Châu.
Lúc đó cô ấy nhận được điện thoại từ dì Minh Châu, bà ấy nói: “Tiếu Huân, Lục Thước và bố của nó sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, cháu không cần lo lắng.”
Bây giờ Lục Huân rất ổn.
Nhưng lúc chiều, cô ấy đã lén khóc một mình rất lâu.
Cô ấy vừa khóc lại vừa cười.
Cô ấy thấy mình không xứng, nhưng cô ấy lại không muốn rời xa gia đình này, cô ấy không chỉ yếu Lục Thước, cô ấy còn yêu mỗi người trong gia
dinh này nữa…
Lục Thước tỉnh dậy từ sáng sớm.
Cậu nhận được điện thoại từ nhà họ Hoắc, giọng nói của Hoắc Tây mang theo sự lạnh lùng: “Nhà họ Tư muốn thương lượng với chúng ta! Chị đồng ý rồi, Lục Thước, mười giờ sáng mai có mặt ở công ty của chị đế đàm phán nhé.”
Lục Thước một tay cầm điện thoại, một tay đeo chiếc thắt lưng màu bạc.
Cậu cười lạnh: “Được! Em sẽ đến trước!”
Hoắc Tây dừng một chút: “Tư An Nhiên vừa làm ra chuyện như vậy làm nhà họ Tư rất bị động, rất có thể bọn họ sẽ yêu cầu kết hôn! Lục Thước, lần đàm phán này bọn họ đã mời được cố đông của Lục Thị từ thành phổ c đến đế tham gia, em chuấn bị tâm lý cho tốt đi.”