Hoắc Tây dựa vào tủ, cười khẽ: “Đi từ từ không tiễn!”
Trương Sùng Quang liếc nhìn cô một cái, mắt sâu thẳm.
Chờ cậu rời đi, Hoắc Tây rửa mặt ra ngoài văn phòng, hôm nay cô thật sự không có tâm trạng ăn uống.
Mỗi lần Trương Sùng Quang xuất hiện, cô đều nói với chính mình,
Bọn họ đã kết thúc từ lâu rồi.
Lý trí của cô kháng cự cậu, nhưng thân thể của cô thì không, nếu không cô cũng sẽ không làm hai lần với cậu.
Cô cũng thừa nhận, làm chuyện kia với cậu thật sự rất thoải mái, cô cũng không biết là do Trương Sùng Quang hiểu phụ nữ hay cậu hiểu rõ cô, mỗi lần đều có thể dễ dàng làm cô sung sướng.
Hoắc Tây xoa mặt. Không thể có lần sau
nữa.
Dù hương vị của cơ thể Trương Sùng Quang khá tốt, cô cũng không thế trầm mê nữa.
Tiếp tục như vậy cũng không phải giải pháp.
Đàn ông và phụ nữ chính là ngủ ra tình cảm, cô thật sự không muốn ăn xong rồi tự làm mình buồn nôn.
Đang suy nghĩ thì thư kí đi vào, trong tay cầm theo một cái hộp cơm.
Hoắc Tây tựa lưng vào ghế ngồi.
“Không phải tôi đã nói là trưa nay tôi không ăn cơm sao?”
Thư ký cấn thận rụt rè nói: “Là Tống Giám đốc Trương cho người mang đến, nói là… Nói là để luật sư Hoắc bồi bổ cơ thể.”
Bình thường Hoắc Tây cũng mặt dày.
Hôm nay cô và Trương Sùng Quang vừa ở trong phòng nghỉ đi ra, thư ký nhỏ ở ngoài chắc chắn đã đoán được.
Lúc đầu chuyện đã qua rồi.
Trương Sùng Quang còn đưa cái này tới, cố ý làm cô buồn nôn đúng không!
Cô mở ra, bên trong là hai loại rau xào, còn có một phần canh nấm tuyết.
Hợp để phụ nữ bồi bổ.
Cô chợt nhớ đến tên cầm thú Trương Sùng Quang, vừa rồi lúc làm chuyện kia với cô vẫn nói những lời không biết xấu hổ bên tai cô, mặt cô nóng lên, cơ bản là không muốn ăn.
Hoắc Tây phất tay: “Được rồi, cô đi ra đi.”
Thư ký chạy vội.