Hoắc Tây nhận.
Thư ký nói cho cô: “Luật sư Hoắc, ông Chu đến rồi.”
Hoắc Tây nhìn về phía Trương Sùng Quang: “Cô để ông ta đợi tôi ở phòng khách đi.”
Thư ký còn muốn nói gì nữa, Hoắc Táy đã cúp điện thoại, cô lạnh nhạt nói: “Cậu xem đi, tôi rất bận! Không tiễn.”
Vừa nói xong, cửa phòng làm việc mở ra bành một tiếng.
Chính là vị Tống Giám đốc Chu kia.
Rượu, gái gú và tiền tài đã ngấm vào người Tổng Giám đốc chu, ông ta cao lớn vạm vỡ, cực kỳ có khí chất, vừa đến đã có thái độ không tốt.
“Luật sư Hoắc, cô là luật sư biện hộ của tôi, ngược lại cô lại chụp những bức hình kia của tôi, có phải quá tồi không? Uy hiếp người trong cuộc, tôi…”
Hoắc Tây dựa nhẹ vào bàn làm việc, cười lạnh.
“À, ông còn biết tôi là luật sư của ông à? Thanh toán xong phí luật sư đi, chúng ta vật quay về chủ.”
Tổng Giám đốc chu không vui vẻ mây.
Chỉ một vụ kiện ly hôn thôi mà đòi hai trăm triệu của ông ta, quá đắt rồi.
Ông ta chỉnh lại cổ áo sơ mi, đàm phán với Hoắc Tây: “Nhiều nhất là hai ngàn vạn, luật sư Hoắc đồng ý thì tôi sẽ đế phòng tài vụ chuấn bị tiền ngay.”
Hoắc Tây từ trên bàn làm việc cầm lấy một cây cơ bắn bi-a.
Cô nhẹ nhàng thưởng thức.
Giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng: “Tính tình của tôi không được tốt, tôi khuyên Tổng Giám đốc Chu, dù một hạt bụi cũng không được thiếu! Con người của tôi không có tinh thần trượng nghĩa lớn như vậy, nhưng nếu ông làm tôi nóng nảy, chuyện gì tôi cũng có thế làm được đấy.”
Tổng Giám đốc chu ngang ngược đã quen.
Dù ông ta biết con nhóc nhà họ Hoắc lợi hại, nhưng ông ta ỷ vào tuổi tác cũng không để cô vào trong mắt.
Kết quả vụ kiện đã được xác định rồi, cô còn có thể dựa vào mấy tấm hình mà lật trời hay sao.
Lại nói đến việc làm mất uy tín, chắc hẳn cô sẽ không làm.
Tổng Giám đốc chu to gan lớn mật nhẹ nhàng đến gần chạm vào cổ áo của Hoắc Tây:
“Chẳng qua nếu luật sư Hoắc đồng ý, chúng ta có thể âm thầm nói chuyện với nhau, hai trăm triệu này cũng không phải không đưa được.”
Cô nàng nóng tính này, ông ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi.
Trương Sùng Quang đang muốn ra tay.
Hoắc Tây cúi đầu nhìn bàn tay bẩn trên cổ áo mình, cười nhẹ: “Tống Giám đốc Chu muốn chơi một trò kích thích với tôi không?”
Tổng Giám đốc Chu muốn nói vào lời cợt nhả.
Cây cơ trong tay Hoắc Tây đập vào người ông ta.
Người kia không kịp chuẩn bị, lùi về sau mấy bước, cuối cùng chật vật ngã xuống đất.
Hoắc Tây chậm rãi lại gần, giày cao gót trên mặt sàn trơn bóng phát ra âm thanh trong trẻo.
Lại đến mấy gậy nữa.
Giày cao gót đá vào mặt Tống Giám đốc chu làm đỏ hồng lên, mấy chỗ đều đã xanh tím, đau đến mức ông ta hét ‘âm lên.
Hoắc Tây ngồi xuống vỗ vào mặt ông ta: “Có đủ kích thích chưa! ông muốn kích thích thêm nữa không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!