Hoắc Minh vỗ vỗ cô: “Uống sữa xong thì qua ngủ với mẹ con, vừa rồi bà ấy nghe thấy tiếng động nên cứ lo lắng mãi.”
Hoắc Tây gật đầu.
Một lát sau, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Mặt khác, các con quậy gì thì quậy, cũng đừng quậy ra một đứa bé, lại không có ý định ở bên nhau, đứa bé này là sao chứ?”
Da mặt Hoắc Tây dày hơn bổ cô.
Cô lấy lại tinh thần: “Không phải bố chê tụi con vô dụng sao, sinh con không phải vừa lúc à, gọi ông nội hay ông ngoại đều được.”
Hoắc Minh muốn đánh cô.
Hoắc Tây đặt ly sữa xuống, vẫy tay áo, mang dép lê của bố đi ngủ trên giường bố.
Còn bố ruột của cô thì đi chân trần đi!
Ngày hôm sau, Hoắc Tây dậy rất sớm, chủ yếu là không muốn gặp Trương Sùng Quang.
Không nghĩ tới xuống lầu, người kia đã ở phòng ăn.
Sáng sớm ăn mặc chỉnh tề, cũng không biết muốn quyến rũ ai.
Hoắc Tây không có lý do gì để sợ cậu.
Cô ngồi đối diện cậu, lặng lẽ dặn dò người giúp việc bưng bữa sáng ra, đợi người giúp việc đi lấy bữa sáng, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Trước đây tôi không thích món Tây.”
“Ô! Bây giờ tôi không chỉ thích món Tây, tôi còn thích thức ăn nhanh.”
Hoắc Tây chưa bao giờ đấu khấu thua.
Trương Sùng Quang nhẫn nhịn, không so đo với cô, một lát sau lại đánh giá cô.
Hoắc Tây uống một ngụm cà phê, liếc nhìn cậu: “Chưa từng thấy?”
Trương Sùng Quang cười nhạt, cậu chẳng những không tức giận, còn rất dịu dàng nói: “Khi nào thì em mới có thể không mạnh miệng như vậy, rõ ràng có lúc rất ngoan ngoãn mà.”
Mới sáng sớm đã đùa giỡn lưu manh, Hoắc Tây mặc kệ cậu.
Trương Sùng Quang dường như đã quên dáng vẻ hèn mọn không chịu nổi vào tối hôm qua, hờ hững hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói cậu thấy sao?”
“Chuyện của đội luật sư?”
Hoắc Tây nghĩ: “Cậu phái người đến văn phòng luật của tôi đi, tôi sắp xếp một chút.”
Trương Sùng Quang gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!