Đến khi cậu đi ra ngoài, trong nhà yên lặng, chỉ có dưới lầu vang lên một ít tiếng động, Hoắc Kiều trở về từ nước ngoài, đang phát đồ cho người giúp việc trong nhà, cô bé mang theo mặt
nạ dưỡng da còn có ít mỹ phấm dưỡng da.
Người giúp việc muốn trả tiền.
Hoắc Kiều cười híp mắt xua tay: “Không cần đâu! Đều là Hoắc Doãn Tư giúp em mang về.”
Trương Sùng Quang nhìn cô bé.
Hoắc Kiều ngửa đầu nhìn cậu, cười nhạt: “Anh Sùng Quang.”
Trương Sùng Quang khẽ gật đầu, nhưng khóe mắt cậu hơi ướt át, cảm thấy vô cùng xấu hổ… Hoắc Kiều là em gái nhỏ nhất của cậu, ngây thơ đáng yêu, cô bé vẫn gọi cậu là anh Sùng Quang.
Nhưng trong lòng cậu biết, cậu không xứng!
Trương Sùng Quang bỗng nhiên xuống lầu, lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.
Hoắc Kiều gọi cậu lại: “Anh Sùng Quang, anh đi đâu vậy?”
Cổ họng Trương Sùng Quang căng thẳng, một lát sau, cậu sờ tóc cô bé: “Anh đi tìm chị em.”
Hoắc Kiều vẫn cười.
Trương Sùng Quang ngồi trên xe, hít thở sâu, sau đó khởi động xe.
Lúc Hoắc Tây mở cửa, rất bất ngờ: “Sao cậu lại tới nữa?”
Lúc này trong phòng có tiếng động, Trương
Sùng Quang nhìn thoáng qua, là bác sĩ và một trợ lý.
Hoắc Tây thì thầm: “Có việc gì thì hồm khác nói!”
Trương Sùng Quang lại không đợi được nữa, cậu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy năm đó, có phải cậu… có phải cậu đã rất vất vả không?”
Hoắc Tây đoán là Doãn Tư nói.
Cô nói một cách dửng dưng: “Đều đã trôi qua! Chuyện lâu như vậy rồi không cần phải nhắc lại, hơn nữa bây giờ tôi sống rất tốt.”
Trương Sùng Quang tiến lên hai bước, ôm cô vào lòng trước khi cô kịp phản ứng.
Môi của cậu dán sát vào cố của cô, giọng nói khàn đặc: “Hoắc Tây, tôi không dám hỏi cậu có yêu tôi hay không, tôi muốn hỏi cậu… Có hận tôi hay không?”
Cậu sợ nhất chính là cô không còn một chút tình cảm nào với cậu.