Bầu không khí cứng đờ.
Trên mặt Trương Sùng Quang không có chút biếu cảm nào, cậu cứ thế mà nhìn Hoắc Tây, nhìn cô và người khác ôm nhau.
Thật lâu sau, giọng nói cậu khàn khàn: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Hoắc Tây cúi đầu, vỗ Bạch Khởi: “Đứng lên.”
Bạch Khởi không chịu buông tay.
Toàn thân cậu ta run rẩy, nghiến răng, sắc mặt tái nhợt.
Hoắc Tây ngây ngẩn một chút rồi cô lập tức móc ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi áo của cậu ta, đố ra một viên thuốc, đút cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi cắn chặt răng, đút không vào.
Hoắc Tây gọi Trương Sùng Quang bên cạnh: “Lại đây giúp đi!”:
Trương Sùng Quang giật mình một chút, lập tức đi qua đế Bạch Khởi nằm ngửa ra, sau đó lấy tay nhét vào hàm răng của Bạch Khởi, đế Hoắc Tây đút thuốc vào…
Tim Bạch Khởi đập liên hồi.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Hoắc Tây, trong ánh mắt phát ra ánh sáng yếu ớt.
Giống như là một chú chó con, đang nhìn chủ nhân của mình, Trương Sùng Quang quá quen thuộc ánh mắt như vậy, cậu đã từng nhìn Hoắc Tây như thế, xem cô là cả thế giới của mình.
Những đêm không ngủ được, Hoắc Tây ôm thân thể cậu nói: ‘Đừng sợ, Trương Sùng Quang!’
Bây giờ, vòng tay của cô thuộc về người khác.
Cho dù tối hôm qua thân thể bọn họ thân mật khắng khít, cho dù cậu nhìn thấy dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của cô, dáng vẻ động tình không thể tự kiềm chế, nhưng… trong lòng cô, cậu không còn quan trọng nữa rồi.
Cô ôm Bạch Khởi, gọi tên Bạch Khởi.
Giống như cô đối với cậu năm đó!
Năm hai mươi tuổi, bố mẹ Bạch Khởi nhảy lầu trước mặt cậu ta, năm đó cậu ta bị bệnh tim.
Hoắc Tây khẽ vổ về khuôn mặt Bạch Khởi, giọng rất nhỏ: “Trương Sùng Quang, cậu đã sớm thoát khỏi những tháng ngày u tối đó, thế nhưng Bạch Khởi chỉ có mình tòi! Dù cho toàn thế giới vứt bỏ cậu ta thì tôi cũng sẽ không.”
Trương Sùng Quang hoảng hốt, cảm thấy trái tim lại bắt đầu nhói đau.
Rõ ràng cậu rất khỏe mạnh, nhưng Hoắc Tây lại khiến trái tim cậu đau nhức.
Hoắc Tây cúi đầu nhìn chăm chú Bạch Khởi, trong đáy mắt cô, Trương Sùng Quang nhìn thấy sự dịu dàng, đó là thứ mà cậu đã từng có được, khi đó tất cả kiên nhẫn và dịu dàng của Hoắc Tây đều dành cho một mình cậu.
Cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu yêu cậu ta ư?”
Hoắc Tây cho cậu lời nói thật: “Đối với tôi, Bạch Khởi rất quan trọng!”
Trương Sùng Quang từ trên giường từ từ đứng dậy, cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu và cậu ta đã lên giường với nhau chưa?”
Hoắc Tây không trả lời.
Thực ra là không có, đối với cô mà nói Bạch Khởi là một sự tồn tại đặc biệt, thay vì nói Bạch Khởi cần cô, chi bằng nói cô cũng cần Bạch Khởi.
Hoắc Tây lý trí hơn Bạch Khởi nhiều, mối quan hệ này không bình thường.
Cô muốn Bạch Khởi kết hòn, sinh con.
Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Cậu trở về đi!”
Trương Sùng Quang chỉ nhìn cô, lại nhìn Bạch Khởi nằm ở trên giường cô, một lúc lâu cậu mới khàn khàn lên tiếng: “Cậu cứ để cho cậu ta nằm ở trên giường của cậu sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!