Trương Sùng Quang nhìn vào mắt cô: “Cậu đổi với cậu ta, chỉ là nhu cầu đơn thuần của cơ thể, hay là… thích thật sự?”
“Điều tra hộ khấu à!”
Hoắc Tây chế nhạo: “Trương Sùng Quang, đừng coi tôi như vợ của cậu vậy! Bây giờ tôi có đi mướn phòng với cậu ấy thì cậu cũng không can thiệp được, vậy nên bớt xen vào chuyện của tôi đi.”
Cậu không chịu tránh ra, cô bèn đá vào chân cậu.
“Lái xe, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi!”
Trương Sùng Quang không chịu thua, chẳng
những không tránh ra mà còn giữ lấy cằm cô, nhanh chóng hôn xuống.
Kỹ năng hôn của cậu rất tốt.
Hoắc Tây đấy không ra, thế là dứt khoát hưởng thụ.
Cô ôm lấy cổ cậu, cùng trao đổi góc độ, nếm thử mùi vị của nhau.
Hôn xong, Trương Sùng Quang áp trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Cậu thì thầm: “Hoắc Tây, chúng ta bắt đầu lại đi.”
Hoắc Tây bật cười.
Cô dứt khoát đấy người cậu ra, chậm rãi chỉnh lại áo sơ mi, vén vén mái tóc dài màu nâu trà xinh đẹp, buồn cười nói: “Trương Sùng Quang, đầu óc cậu hỏng rồi à!”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm: “Cậu nghiêm túc với thằng nhóc đó sao?”
Hoắc Tây không thèm đế ý: “Đã nói rồi, không liên quan đến cậu!”
Cô lại nói thêm một câu: “Hôn cũng không tệ! Có điều cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, đừng có tưởng là thật quá.”
Cô cảm thấy mình không thể nào có thế nói chuyện bình thường với cậu nữa nên mở cửa
xuống xe.
Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô.
Hoắc Tây nhìn cậu, rất bình tĩnh nói: “Trương Sùng Quang, tôi chịu ở đây nói nhảm với cậu là vì nể mặt bố mẹ, chắc không phải cậu cho rằng tôi có tình cảm gì đặc biệt với cậu đấy chứ! Trên đường có rất nhiều đàn ông hai chân, đừng thần thánh hóa bản thân mình đến vậy!”
Cậu vẫn không chịu đế cô xuống xe.
Ngay lúc này, có một người đi tới trước đầu xe, tay cầm một cây búa to.
Rầm một tiếng.
Chiếc Porsche của Trương Sùng Quang bị đập thủng một lổ to, chiếc xe lập tức hú còi, thu hút rất nhiều người đến vây xem.
“Muốn chết đây mà!”
Trương Sùng Quang chửi thầm một tiếng, mở cửa bước xuống xe.
Hoắc Tây nhìn thoáng qua thì nhận ra người đứng trước xe là Bạch Khởi.
Đội mũ che mặt, khóe miệng vẫn còn vết bầm, tay cầm búa đang đập xuống cái nữa.
Hoắc Tây khẽ thở dài.
Cô cũng xuống xe, nắm lấy tay Bạch Khởi ngay trước mặt Trương Sùng Quang: “Đừng đập
nữa!”