Lục Thước liếc cô một cái.
Lục Huân thấy xấu hổ, cô kéo nhẹ tay áo Lục Thước: “Lục Thước!”
Lục Thước lớn lên ở đây từ nhỏ, căn bản không thèm để ý.
Ôn Noãn ngồi đối diện, duyên dáng nhấp một ngụm trà, nói: “Tiếu Huân nhỏ nhất trong nhà mà, bọn chúng nên nhường cháu”
Lục Huân càng xấu hổ hơn, Lục Thước còn nhỏ hơn cô một tuổi’
Lục Thước chớp mắt nhìn cô ây.
Hoắc Tây đá cậu ấy: “Đừng phát cơm chó
nữa!”
Lục Thước ôm cố cô: “Vậy chị cũng nhanh tìm anh rể đi nhé.”
Hoắc Tây thật sự độc miệng: “Chị có bao nhiêu là anh rể! Em muốn một tuần đổi một lần, hay một tháng đổi một lần?”
Lục Thước nhìn Trương Sùng Quang bên cạnh.
Trương Sùng Quang đang cầm một cái dĩa nhạc cũ, đang định chọn lựa, dường như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng động tác tay dừng lại.
Lục Thước chậm rãi cười: “Em không có ý kiến!”
Hoắc Tây vén mái tóc dài ngang lưng lên, không nói nữa, dựa vào ghế sô pha xem phim hoạt hình.
Một lát sau, Trương Sùng Quang ngước mắt, nhìn cô chăm chú.
Hoắc Tây không nhìn cậu, mãi cho đến người hầu trong nhà gọi đi ăn cơm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại cô vang lên, vừa nhìn, là tin nhắn của khách hàng.
Người phụ nữ kia đang chuẩn bị ly hôn, Tết nhất luấn quẩn trong lòng, định tự sát trong bồn tắm, trước khi đi cô ấy còn không quên từ biệt
Hoắc Tây.
Hoắc Tây tức giận đến mức muốn mắng người.
Tết nhất, trời thì lạnh, chẳng ai muốn chạy ra ngoài cả.
Cô mặc áo khoác vào: “Bố mẹ, con có việc phải ra ngoài rồi, có thể tối không về!”
Hoắc Minh là người không vui đầu tiên: “Tết cũng phải ra ngoài?”
Hoắc Tây gật đầu: “Tính mạng quan trọng! Con phải đi!”
Trương Sùng Quang ngồi trên bàn ăn, cậu đứng dậy: “Tôi đưa cậu đi!”
ở lối vào, Hoắc Tây đang thay giày, nghe vậy thì đứng dậy.
Cô từ chối thẳng thừng: “Không được đâu, tôi phải giữ quyền riêng tư cho đương sự.”
Trương Sùng Quang rất kiên quyết: “Tôi đưa cậu đến dưới lầu.”
Mặt đất bên ngoài đóng băng, Hoắc Minh cũng không yên tâm Hoắc Tây lái xe một mình, liền nói: “Để Sùng Quang đưa con đi, xong việc thì về nhà sớm, đừng lang thang ngoài trời lạnh! Con say vào là như mèo say rượu đấy.”
Hoắc Tây không thích nghe điều này.
Cô vẫy tay: “Bố, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Đều là người trưởng thành rồi!”
Hoắc Minh: “Bố là bố con!”
Hoắc Tây bước nhanh lại, hôn lên mặt ông: “Con cũng yêu bố!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!