Minh Châu nghe thấy tiếng bước chân đã biết là Lục Huân, bà ấy âm thầm mắng thằng con trai của mình.
Sau đó bà nhanh chóng bày ra một khuôn mặt lãnh đạm. Cửa mở ra, Lục Huân ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa: “Dì ạ.”
Minh Châu như mới phát hiện cô tới, giương mắt rất nhạt mà ừ một tiếng: “Chuẩn bị đi rồi?”
Lục Huân gật đầu.
Minh Châu lại cúi đầu lật xem cuốn sách trong tay, ngữ khí càng nhạt hơn một chút: “Bảo Lục Thước lái xe chậm một chút, ngày thường chăm sóc bản thân cho tốt, bên này dì đang vội vàng đây, chuyện của cả gia đình, còn có chú Lục cũng cần dì chăm sóc... Nên không rảnh lo cho bọn cháu đâu, các con tự sống cho thật tốt đi thôi.”
Lục Huân gật đầu.
Cô có hơi muốn khóc, lại có hơi... Muốn cười.
Minh Châu vẫy vẫy tay: “Được rồi, đã nói nhiều như vậy, mau đi xuống đi.”
Lục Huân bất động, Minh Châu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Lục Huân bỗng nhiên liền chạy tới, cô không nói gì, chỉ là ôm lấy Minh Châu.
Vốn dĩ Minh Châu chính là một người dễ mềm lòng, một cái ôm này đã làm mũi bà ấy hơi cay, ngay cả giả vờ cũng không giả nổi nữa, vỗ vỗ đứa nhỏ trong lồng ngực, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: “Được rồi, điều nên nói chú Lục của cháu đã nói hết! Sống cùng Lục Thước cho tốt, dì và mẹ cháu bên kia sẽ chọn ngày lành, làm xong xuôi chuyện này.”
Lục Huân không lên tiếng.
Cô khóc, ôm Minh Châu yên lặng mà rơi lệ.
Cô biết chuyện năm đó dì Minh Châu để ý biết bao nhiêu, chỉ là dì ấy vì Lục Thước mà đã tiếp nhận mình rất dễ dàng, hơn nữa không hề gây khó xử, ngay cả dáng vẻ giả vờ của dì ấy cũng đáng yêu như vậy.
Lục Huân không nỡ rời đi.
Sau khi Minh Châu trầm mặc một lúc lâu thì bà ấy nhẹ giọng nói: “Nếu như cháu cảm thấy có lỗi với dì, thì phải sống với Lục Thước thật tốt vào, đời này cũng đừng rời xa nó.”
Con trai của bà bà hiểu rõ nhất, đã thích thì sẽ không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!