Lục Khiêm cũng đưa bao lì xì qua, cười nói: “Ngốc rồi sao! Dì cháu cho cháu lì xì, còn không mau nhận đi.”
Lục Huân khẽ run môi.
Thật ra chỉ có bản thân cô ấy mới biết, cô ấy đến đây rất mất tự nhiên, cô ấy không biết bản thân có thực sự được chào đón hay không, cô nghĩ dì Minh Châu đã nhận thấy được gì đó rồi, nhưng giờ dì ấy vẫn nguyện ý cho mình bao lì xì.
Cô ấy vươn tay nhận lấy.
Một bạn tay còn nhanh hơn cả cô ấy, nhận lấy.
Là Lục Thước. Cậu tự nhiên nói: “Tiểu Huân không có túi, con cầm giúp cô ấy.” Bầu không khí bỗng cứng nhắc.
Như vậy không khác gì công khai, là kiểu nói rồi nhưng lại giống hư chưa nói vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn Minh Châu.
Lục Thước biết bản thân khá liều lĩnh, cậu đang đợi mẹ cậu tỏ thái độ, đương nhiên bà ấy không đồng ý thì cậu cũng phải ở cùng Lục Huân, dẫn con gái về nhà thì không lý gì lại rút lui.
Minh Châu khẽ nhếch miệng.
Đương nhiên sẽ không thờ ơI
Con trai bà ấy, cùng với con gái người mà bà ấy hận nhất, lại quen nhau.
Lục Thước muốn bà ấy đồng ý.
Minh Châu nghĩ, cho dù bà ấy có đồng ý hay không thì bà ấy cũng sẽ không phản đối.
Cuộc đời là của bản thân Lục Thước, bà ấy không thể vì mình không thích mà đi ngăn cản hai bọn họ... Như vậy không phải bà ngăn cản Lục Huân gả vào nhà họ Lục mà là đẩy Lục Thước đi xa.
Trong lòng bà ấy phức tạp, không rõ là cảm xúc gì.
Một lúc lâu sau, bà ấy tháo vòng phỉ thúy đeo trên tay xuống, cung đưa cho Lục Thước: “Con giúp con bé đeo lên đi!”
Lục Thước ngồi đó.
Cậu nhìn mẹ mình chăm chú, đầu mũi chua xót, một lúc lâu sau vẫn không nói được gì.
Minh Châu cũng vậy.
Bà ấy thương Lục Thước, tình cảm này người khác không thể hiểu được, bà ấy từng mang theo Lục Thước lưu lạc bên ngoài hai ba năm, bởi vì bà ấy tuổi trẻ xúc động, khiến Tiểu Lục Thước phải chịu khổ nhiều.
Bà ấy vẫn luôn muốn bù đắp.
Lục Huân là con gái của Lam Tử Mi, nếu giao cô ấy cho Lục Thước có thể khiến cậu vui vẻ thì Minh Châu cũng nguyện ý.
Chỉ là để bà ấy có thể đối mặt bình thường thì vẫn cần thêm thời gian. Cuối cùng Lục Thước đưa chiếc vòng tay kia qua.
Cậu muốn đeo cho Lục Huân, bàn tay thon dài được cậu nắm trong tay, bỗng có chút luống cuống.
Lục Huân như muốn khóc.
Cô ấy thấp giọng nói: “Cám ơn dì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!