Lục Thước dẫn Lục U rời đi, Diệp Bạch khẽ chớp mắt.
Tiểu Lục U thực sự không nhịn được nữa, chạy lại sờ hai cái trên người anh ấy, cảm giác tay trên cơ bắp kia tốt thật đấy, giống như tơ nhung bọc lấy sắt thép vậy!
Lục Thước tức giận: “Lục Thước!”
Tiểu Lục U sờ xong, vung bàn tay nhỏ, kéo cánh tay anh trai chạy đi.
Diệp Bạch lắc đầu.
Anh ấy đứng dậy giãn người rồi lại nhảy vào hồ...
Lục Thước quay về Lục viên.
Lục Khiêm gọi cậu vào phòng làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Buổi tối đến đây, có phải là Tư An Nhiên không?”
Lục Thước không phủ nhận.
Lục Khiêm liếc nhìn cậu, cũng không trách cứ gì, mà suy nghĩ cặn kẽ một lúc mới bình thản nói: “Lục Thước, quá khứ bố cũng làm chuyện giống như con, không chừa lại đường lui, nhưng bây giờ bố già rồi, có nhiều chuyện ngoài mặt cho qua là được! Chuyện của Tư An Nhiên này, bố không thể nói là con sai, chỉ có thể nói là con có trách nhiệm! Nếu con nhìn ra tình cảm đối với Lục Huân sớm một chút, con và Tư An Nhiên sẽ không xem mắt, tất cả những chuyện này ít nhiều con cũng phải nể mặt mũi nhà họ Tư, kết thúc mọi chuyện đi!”
Ông ấy vốn nghĩ con trai còn trẻ, sẽ không nghe theo.
Nào ngờ Lục Thước rất tán thành: “Bố, con cũng nghĩ như vậy!”
Còn ba ngày nữa là đến năm mới, cậu chuẩn bị về thành phố B một chuyến, đến nhà họ Tư giải quyết mọi chuyện.
Thương nhân mà, đều xuất phát từ lợi ích. Cho nhà họ Tư lợi ích, chuyện này xem như sẽ qua thôi.
Lục Khiêm gật đầu, hai cha con lại thương lượng, cho lợi ích đến mức độ nào, những chuyện này đều phải nghiên cứu!
Hôm sau, Lục Thước đã bay đến thành phố B.
Đương nhiên, Tư An Nhiên cũng quay về rồi.
Lục Thước gặp mặt với hai ông bà nhà họ Tư, ông bà Tư cũng mang theo tư duy của một thương nhân, đôi bên thảo luận một hồi, cuối cùng Lục Thước cho họ một dự án năng lượng mới thì mới xe như giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Lợi nhuận ròng của dự án này ít nhất là chục tỷ.
Cũng xem như đã đền bù ổn.
Bố mẹ Tư An Nhiên rất hài lòng, hôm sau công bố hai bên đã giải trừ hôn ước, Lục Thước quay về thành phố C vào buổi tối, hôm quay về đã là ba mươi!
Hai nhà Lục và Liễu qua lại thân thiết.
Mấy năm nay bà Liễu và con gái thường hay ở nước ngoài, thư ký Liễu đến Lục viên ăn cơm, năm nay cũng không ngoại lệ.
Ông ấy dẫn theo vợ và con trai, con dâu đến.
Minh Châu đón người, nhìn kỹ một lượt rồi hỏi: “Sao Tiểu Huân không đến?”
Thư ký Lục có chút mất tự nhiên.
Minh Châu bèn nói: “Mọi người để con bé ở lại không tốt đâu!”