Điện thoại vang lên tiếng tít tít.
Lục Thước thấp giọng măng thành tiếng.
Cậu quay người nhìn Tư An Nhiên, lúc này ngoài trời lại có tuyết rơi, thân thể cô ấy run rẩy trong gió lạnh.
Nhưng Lục Thước cũng không có gì là thương hoa tiếc ngọc. Cậu nói với người làm bên cạnh: “Cô ta mà không đi thì báo cảnh sát.”
Tư An Nhin nhìn cậu quay đầu bước đi, tức giận gào lên: “Lục Thước, đồ khốn nạn!"
Lục Thước bỗng quay đầu lại: “Tôi khốn nạn mà cô còn thích như vậy làm gì? Tư An Nhiên, đừng làm mấy chuyện mất mặt này nữa, tôi với cô không có khả năng.”
Tư An Nhiên còn muốn nói thêm, nhưng Lục Thước đã nhanh chân rời đi.
Cậu quay về lấy áo khoác ngoài và chìa khóa xe: “Bố mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.”
Lục Khiêm có phần không vui: “Hiếm khi về nhà một chuyến, lại chạy ra ngoài.”
Tiểu Lục U ê a nói: “Anh trai đã chừng này tuổi rồi, cũng phải có cuộc sống riêng của mình chứ!”
Lục Thước xoa đầu cô bé, tâm trạng vui hơn chút, thấp giọng nói: “Em đi ra với anh.
Lục U: Này, cơm em còn chưa ăn xong đây!
Nhưng Lục Thước đã kéo em gái lên, thuận tay khoác áo ngoài cho cô bé, còn đội thêm cái mũ rất đáng yêu rồi kéo đi.
Tiểu Lục U tủi thân.
Ngồi trong xe, cô bé hít hít mũi rồi mới định nói chuyện, thì thấy anh trai nghe điện thoại, bên kia không biết là người nào mà giọng điệu Lục Thước khá căng thẳng: “Chú Tư, An Nhiên ở thành phố C, cử người đến đón cô ấy về đi! Cháu không dám bảo đảm nếu cứ để cô ấy làm loạn nữa thì cô ấy sẽ gây ra chuyện gì tổn hại mình hại người đâu.”
Người bên kia nói gì đó.
Lục Thước đè thấp giọng: “Xin lỗi, cháu không thể miễn cưỡng.”
Nói xong, cậu trực tiếp cúp điện thoại, khởi động xe.
Chiếc xe chạy ra khỏi cổng lớn Lục viên, Tư An Nhiên đang bị mấy người hầu cản bên ngoài, Tiểu Lục U áp vào cửa sổ nhìn khẽ hỏi: “Đó có phải là Tư An Nhiên không?”
Lục Thước nghiêng đầu nhìn em gái, có chút bất ngờ.
Cũng khá thông minh đấy.
Lục U quay đầu lại, khẽ thở dài: “Chị Lục Huân giận rồi, anh vội vàng đến dỗ chị ấy đúng chứ? Anh à, anh dỗ chị ấy dẫn theo em đi làm gì vậy?”
Lục Thước nhìn chằm chằm đường xá phía trước.
Một lúc sau, cậu thấp giọng nói: “Em đi theo nói chuyện với chú Liễu.” Tiểu Lục U ồ một tiếng, rất nghe lời.
Lục Thước chạy xe gần một trăm cây số trên giờ, Lục U vỗ vỗ cậu: “Anhl”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!