Lục Thước gật đầu.
Thư ký Liễu lại không cam lòng, ông cứ tha cho thằng nhóc này vậy sao?
Nhưng đứa nhỏ này cũng làm bản thân nhìn thấy lớn, cũng chịu rất nhiều khổ, cậu với Tiểu Huẩn cũng trai tài gái sắc, cho dù quan hệ kỳ diệu nhưng sao ông lại nhẫn tâm chia cắt?
Lục Thước rời đi.
Bà Liễu cầm tinh dầu, ân cần xoa bóp cho chồng.
Thư ký Liễu nắm lấy tay của bà: “Được rồi được rồi, càng xoa càng đau! Em xem thử xem, em đã biết chuyện này từ sớm sao cũng không lên nói tiếng nào vậy?"
Bà Liễu rũ mi: “Chuyện này ông Lục sớm đã biết, sao có phần em làm chủ?”
Bà thở dài nhẹ: “Chủ yếu là Tiểu Huân thích.”
Thư ký Liễu không nói chuyện nữ, ngơ ngẩn xuất thần.
Lục Thước về lại Lục viện, Tiểu Lục U đang ở trong sân đợi cậu, cậu mới xuống xe thì cô bé đã chạy đến ôm tay cậu, nhỏ tiếng nói: “Tối hôm qua bố rất tức giận! Anh, anh thật to gan.”
Lục Thước xoa đầu cô bé, từ trong túi lấy một túi kẹo tứ giác ra.
Tối hôm qua mua ở thành phố cổ.
Tiểu Lục U nhìn thích thú, ngắt một miếng ăn.
Lục Thước đi vào nhà, quản gia nhìn thấy cậu thấp giọng nói: “Ông chủ kêu cậu lên phòng sách kiếm ông ấy."
Lục Thước gật đầu, rẽ qua đi vào phòng sách. Lục Khiêm đang hút thuốc.
Nhìn thấy Lục Thước vào, ông ấy dật tắt thuốc trực tiếp hỏi: “Đưa người về chưa?”
Lục Thước ừm một tiếng.
Lục Khiêm cũng không nổi nóng, rất bình tĩnh hỏi: “Con dự định như thế nào?”
Lục Thước thấp giọng: “Qua Tết mới nói! Con với cô ấy xa nhau khá lâu cũng phải cho cô ấy chút thời gian suy nghĩ, nếu như Tiểu Huân đồng ý thì đến lúc đó hai nhà cùng ăn cơm, con nói với mẹ.”
Lục Khiêm cười lạnh.
“Tiến bộ rồi! Từng bước đều tính toán xong!”
“Bố thấy mẹ con đã buông lỏng, trong lòng nghĩ năm mới dắt Tiểu Huân đến, lấy hảo cảm... Từng bước chỉnh phục mẹ con được không? Giỏi nha cậu Lục, không chỉ lừa được con gái người ta lợi hại còn khá biết dỗ ngọt mẹ mình, chỉ là
Lục U cũng là gián điệp của con phải không!”
Bình thường, Lục Thước chắc chắn sẽ nói mấy câu nhưng bây giờ cậu một câu cũng không nói.
Cậu biện hộ với bố ruột của mình.
Điều khác mẹ cậu không nói, chỉ là nghe lời bố ruột cậu nhất, còn về dỗ thì cậu kém xa bố ruột.
Lục Khiêm chê cười thì chê cười nhưng không thể không thừa nhận thằng bé này thông minh.
Lúc này quả thật không thích hợp công khai, Hai đứa nhỏ cũng phải hẹn hò, ai có thể nhất định thành chứ?
Lục Khiêm xua tay: “Khiến người ta ghét! Thử mẹ con, cô ấy còn tưởng tối hôm qua con đi phóng đãng rồi, cứ nói con hư không nghiêm chỉnh.”