Lục Thước gần như phát điên.
Cậu chưa từng nghĩ có ngày này, bản thân sẽ vì phụ nữ làm chuyện này.
Cho dù chỉ có một mình cô thoải mái, nhưng nhìn biểu cảm mê đắm cô của vì bản thân, trong lòng cậu với sinh lý đều có sự hưng phấn nói không nên lời, dường như bản thân đã nắm chắc người này trong tay.
Cô là của cậu.
Lục Huân là của cậu, toàn bộ của cô đều là của cậu.
Cuối cùng Lục Huân dừng giấy dụa lại, cô nghiêng người trên gói trắng tuyết, thút thít nhẹ.
Lục Thước biết cô bị dọa sợ rồi.
Cậu ngước mắt, ánh mắt thâm sâu nhìn cô chằm chằm, thưởng thức cộng với chiếm hữu.
Đợi cậu thưởng thức đủ rồi, cậu mới đi qua hôn vào môi cô, Lục Huân kháng cự hừ nhẹ một tiếng đẩy cậu, chê bai cậu không chú trọng...
Nhưng sao cô lại đấu lại Lục Thước được?
Cuối cùng hoàn toàn dây dưa với nhau, hôn rất lâu cho đến khi trong miệng đều là hương vị của đối phương... Lục Thước chưa rời khỏi ở trong bóng tối quan sát cô.
Lục Huân run nhẹ, mặt nhỏ không tự tại nghiêng sang một bên.
Lục Thước cười rất nhẹ, cậu hôn cằm của cô nghĩ vẫn nên nói với cô: “Mối quan hệ của chúng ta, ngoại trừ mẹ anh thì người trong nhà đều biết.”
Cánh mũi thon của Lục Huân khẽ động.
Lục Thước cúi người xuống ôm cô vào trong lòng, mặt của cậu vùi vào trong tóc của cô lẩm bẩm: “Qua năm mới, chúng ta sẽ công khai hửm?”
Cậu có thể nghĩ tới khó khăn lúc đó, mẹ của cậu chắc chăn sẽ đau lòng khi bắt đầu sẽ không đồng ý nhưng bất kể khó khăn ra sao thì Lục Thước vẫn muốn cho Lục Huân một tương lai.
Cậu đâu phải chưa từng chùn bước.
Thực tế cậu đã từng làm tổn thương Lục Huân, tương tự bản thân cậu cũng không quên được cô.
Bây giờ cuối cùng cậu có thể thành thật thừa nhận với chính mình, cậu thích
Đã sống hai mươi sáu năm, cậu đã thích cô.
Lục Huân lặng lẽ rúc trong lòng cậu, đôi vai mảnh khảnh khiến cho người ta thương xót, rất lâu cô mới nhẹ giọng lên tiếng: “Lục Thước, em còn chưa nghĩ xong...”
Ban nãy là không quay lại được, bây giờ lại trở thành chưa suy nghĩ xong.
Cô có chút khó xử.
Rõ ràng Lục Thước rất thích đào bới, người ta đặc biệt là ở trên giường, cậu chặn môi cô hôn rất lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy, có phải phục vụ em thoải mái rồi không?”
Lục Huân càng khó xử.
Cô đẩy cậu: “Thả em ra, em muốn đi tắm.”
Lục Thước vẫn đè cô, không chịu buông.
Lục Huân tức đến căn môi: “Tiếp tục như vậy thì bây giờ em sẽ về nhà ngay!”
Lúc này Lục Thước mới buông lỏng cô ra một chút, khi cô ngồi dậy cậu ôm lại eo nhỏ của cô không nhịn được nói: “ hồi nãy rõ ràng rất đẹp! Tiểu Huân, anh chưa từng thấy em như vậy.”
Lục Huân lặng lẽ đẩy cậu ra, đi vào trong nhà tắm.