Trong lòng bà Liễu thấy không ổn.
Ánh mắt bà phức tạp, chăm chú nhìn người thanh niên anh tuấn lịch sự qua gương chiếu hậu, không biết cậu ấy muốn làm gì nữa!
Lục Thước cũng không tránh đi.
Cậu bình tĩnh nhìn bà Liễu...
Ba mươi phút sau, xe dừng trước nhà họ Liễu, bà Liễu dìu chồng xuống xe, Tiểu Lục U nhảy xuống xe chạy vào, cô bé quen biết Lục Huân nhưng cũng không thân thiết.
Trong biệt thự rất ấm áp, Lục Huân đang ngồi đọc sách trên ghế sofa.
Cô ấy mặc một bộ váy lông cừu in hoa đậm, tóc đen chải gọn gàng rủ trên vai.
Nho nhã xinh đẹp.
Thấy Lục U, Lục Huân rất bất ngờ.
Tính của Lục U thoải mái hơn cô ấy rất nhiều, cô bé đến gần nói nhỏ: “Chị Lục Huân, em muốn đi xem đèn hoa đăng, chị đi cùng em được không? Anh trai quá nhạt nhẽo rồi.”
Anh trai...
Lục Huân hơi ngơ ngẩn..
Đúng lúc này, ở trước cửa vang lên tiếng giày da, sau đó một bóng hình thon dài xuất hiện trong tâm mắt của cô ấy...
Là Lục Thước! Lục Huân ngước đầu nhìn thẳng vào cậu.
Từ khi cãi nhau, đã rất lâu bọn họ chưa gặp nhau rồi, cô ấy chưa từng nghĩ cô ấy sẽ gặp được Lục Thước trong nhà mình.
Lục Thước hất cằm sang chiếc áo khoác bên cạnh: “Mặc vào đi, xem hoa đăng xong anh đưa em về.”
Bà Liễu ngăn lại: “Chuyện này không thích hợp đâu!”
Thư ký Liễu ôm lấy vợ: “Em bà già này, em còn muốn anh nói bao nhiêu nữa, chuyện nhỏ của thế hệ trước, Lục Khiêm và Minh Châu đều không nhắc đến mà em cứ phí sức để ý cả ngày làm gì, bọn trẻ gần gũi với nhau hơn không tốt sao? €ó khi về sau còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!”
Ông nói xong thì tựa vào người vợ.
Bắt đầu la hét!
Bà Liễu tức mà không làm gì được, vừa gọi người giúp việc vừa đỡ chồng lên tầng, bà quay đầu hung dữ trừng Lục Thước một cái: “Đợi tôi xuống tầng rồi nói.”
Lục Thước không cho bà cơ hội đó.
Cậu trực tiếp cầm áo khoác lên, khoác lên người Lục Huân, đóng cúc cẩn thận cho cô ấy.
Lục Huân lắc đầu: “Tôi không muốn ra ngoài!”
Lục Thước bỗng nhiên dắt tay cô ấy, kéo cô ấy ra ngoài, Lục U ở phía sau trợn tròn mắt... Đây là sự kiện thế kỷ gì vậy, người anh trai không gần phụ nữ của cô bé lại kéo tay của Lục Huân!
Bà Liễu rất vội vã.
Bà đang định thả thư ký Liễu ra, đúng lúc quan trọng thư ký Liễu lại như xe bị tuột xích, oe một tiếng, nôn hết lên quần áo hai người.
Bà Liễu tức đến giậm chân, bà chỉ muốn ném ông xuống trời đầy băng tuyết thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!