Thư ký Liễu bị chuốc say mèm, lúc này vẫn chưa tỉnh, đang nằm mơ đẹp, tất nhiên bỏ lỡ trò hay này.
Đi tới lối ra vào.
Lục Huân thấy xe của Lục Thước. Cô khép mắt làm bộ không có thấy, bà Liễu vỗ tay cô.
Diệp Bạch đặt hành lý vào trong cốp xe, sau đó qua đi ôm lấy bả vai Lục Huân: “Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Lục Huân!”
Bà Liễu cũng yên tâm.
Bà thể hiện sự cảm ơn sâu sắc đến Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng không quá khách sáo.
“Cháu nên làm."
“Gô ơi, chúng cháu đi đây!”
Anh đỡ Lục Huân lên xe, bản thân vòng sang bên kia.
Lục Huân ngồi ở ghế điều khiển phụ, không thể tránh né nữa, cô nhìn thấy Lục Thước, cậu nhìn có hơi suy sụp, hai mắt đỏ bừng, lúc này đang nhìn chằm chằm vào bên phía cô.
Diệp Bạch ngồi vào xe, liếc nhìn cô một cái.
“Muốn chào tạm biệt không?”
Lục Huân lắc đầu: “Không cần đâu.”
Diệp Bạch cười, dâm nhẹ chân ga, lái xe chạy về hướng sân bay.
Lục Thước nắm chặt lấy tay lái.
Năm mạnh đến mức khớp xương gần như chuyển sang trắng bệch.
Cậu không ngờ rằng Lục Huân sẽ rời đi nhanh như vậy, dường như cậu vẫn nên nói với cô điều gì đó nhưng rồi lại không tìm thấy lời gì để nói...
Cô cứ thế rời đi!
Thậm chí cậu còn không biết cô sẽ đi bao lâu, cô và Diệp Bạch có thể có tương lai hay không?
Diệp Bạch sẽ theo đuổi cô sao?
Bà Liễu đi đến trước xe cậu, gõ cửa sổ xe.
Lục Thước xuống xe, giọng nói nghẹn ngào: “Dì Liễu.”
Bà Liễu yêu thương cậu từ nhỏ nhưng cũng đã tát cậu một bạt tai, lúc này đã trở nên bình lặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!