Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục Thước đứng ở bên cửa sổ nhìn nửa ngày. Trong phòng ngủ có tiếng động. Lục Huân đi ra mới thấy bố mẹ mình đều đã uống say.

Một người bị đỡ vào phòng ngủ, một người đang nằm vật trên sô pha ngủ khò khò, má mồm thở hồng hộc.

Dù cô có ngốc cũng đã nhận ra Lục Thước cố ý. Chỉ đơn giản là cậu muốn ở riêng một chỗ cùng cô. Thật đê tiện!

Cô nhìn cậu, cậu quay lại nhìn vào mắt cô, giọng nói của Lục Thước nghẹn lại: “Trời mưa! Chú Liễu để tôi ở lại dừng chân!”

Bây giờ không có người khác, Lục Huân cũng không cần khách sáo với cậu.

Cô đè nén cảm xúc: “Cút đi!”

Lục Thước không cử động, cậu chỉ nhìn cô bằng cặp mắt đen láy kia. Cô không nhìn ra được suy nghĩ trong đầu cậu. Thật ra chính bản thân Lục Thước cũng không hiểu chính mình, cậu chỉ biết cậu muốn gặp cô.

Lục Huân muốn chạy về phòng ngủ.

Nhưng cô vừa mới chạy được hai bước, cả người đã bị người đứng phía sau bắt lấy.

Cô bị đè nhẹ lên ván cửa, sau lưng là thân thể cường tráng của người đàn ông trẻ tuổi, biết bao nhiêu lần trong căn chung cư ấy, mỗi lần cậu đi công tác về cũng từng vội vã nhiệt liệt, cũng từng yêu đương nồng cháy như vậy, thế nhưng hiện tại Lục Huân lại không cảm giác được điều gì khác ngoại trừ sự khó chịu.

Cô liều mạng giấy giụa nhưng vẫn không khiến cậu thả lỏng.

“Buông tôi ra!” Cô lẩm bẩm: “Cậu Lục, tôi không muốn liên quan gì tới cậu nữa, hiện tại cậu muốn ép buộc tôi sao?”

Lục Thước ôm chặt lấy cô từ sau lưng.

Thân người cô nho nhỏ, vô cùng mềm mại, ôm vào lòng tựa như đang ôm một chú thỏ mềm mại.

Lúc này đôi mắt cô lại còn hồng hồng.

Dù sao Lục Thước cũng đã uống nhiều, nếu như đang bình thường, với quan hệ giữa bọn họ, cậu sẽ không ngang ngược như vậy.

Cậu ôm cô, cầm lòng không đậu mà dán mặt vào sau tai cô. “Tôi cũng chỉ ôm một chút! Lục Huân, để tôi ôm một chút.”

Lục Huân khó chịu đến mức rơi cả nước mắt, dùng sức giấy giụa, nhưng lại không thể thoát ra.

Cô cũng không thể kêu to.

Gương mặt tuấn tú của Lục Thước hiện lên sự đau khổ, mặt cậu nóng bừng bừng, dán sát vào cổ cô lẩm bẩm đôi lời, cô không nghe rõ cũng không muốn nghe rõ, chỉ biết sau đó cậu lại mở then cửa phòng ngủ của cô rồi kéo cô vào.

Cô bị đè lên trước ván cửa.

Mà người đàn ông đang cố gắng đè nén chịu đựng kia lại nâng mặt cô lên, bờ môi nóng bỏng dán sát vào cô.

Hai mắt Lục Huân mở to. Nước mắt rơi xuống từ trên khóe mắt...

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!