Lục Huân đặt tập truyện tranh trong tay xuống.
Cô ngẩn người một lát rồi nhẹ giọng nói: “Con không biết! Nhưng con nghĩ chờ tới khi cậu ấy đính hôn, tóm lại bọn con sẽ không dây dưa nữa! Cậu ấy là người có thân phận, cũng không thể bỏ hết mặt mũi được.”
Bà Liễu cảm thấy cô rất tủi thân.
Đúng vậy, hai nhà cũng có qua lại với nhau nhưng Lục Thước cũng đã trả thù Lục Huân rồi, cậu còn dây dưa làm gì nữa?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bắt Lục Huân làm vợ lẽ của cậu? Bà tuyệt đối không đồng ý. Truyền Chí cũng sẽ không đồng ý!
Bà Liễu sờ đầu con gái, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Mặc kệ như thế nào, mẹ luôn ủng hộ con!”
Thật ra bà còn hy vọng Lục Huân có thể tìm được một người biết nóng biết lạnh hơn, vì như vậy, hai bên mới cân bằng.
Chắn hẳn Lục Thước cũng không còn gì để dây dưa nữa.
Bà Liễu rời đi, lúc đóng cửa lại bà còn than nhẹ một tiếng.
Dù sao bà cũng hiểu Lục Thước, đứa nhỏ Lục Thước này rất ưu tú.
Nhưng cậu cũng là đàn ông.
Là đàn ông thì sẽ có thói hư tật xấu thông thường như mọi người đàn ông khác, ví dụ như dục vọng chiếm hữu, lại ví dụ những thứ không chiếm được luôn là đồ tốt. Nhìn đi, cậu vốn nền hẹn hò nóng bỏng cùng với cô chủ nhà họ Tư, thời tiết lạnh lẽo như thế này cứ ôm cô chủ nhà họ Tư thơm thơm hôn hôn không vui sao, chạy tới đây uống rượu với bà già như bà làm gì?
Bà Liễu biết rõ trong lòng nhưng không thể vạch trần.
Bà xoa tay, đi tới, nhiệt tình rót rượu, mời rượu.
Uống chết đi!
Chuốc say ngay lập tức sau đó thông báo cho Lục Khiêm phái người tới đón thằng con trai trong bụng toàn ý xấu này đi, đừng ở đây khiến người ta mất mặt xấu hổ nữa.
Tửu lượng của bà Liễu khá tốt, đặc biệt là bà có thể uống rượu trắng.
Thư ký Liễu cũng không bằng bà.
Nhìn dáng vẻ ân cần của vợ, thư ký Liễu cũng sợ ngây người, sờ đầu vợ mình: “Em không bị bệnh gì chứ?
Bà Liễu rót đầy ba ly nhỏ.
Trong lời nói có ý đâm chọc: “Lục Thước, một ly này tôi mừng thay cậu, bố mẹ cậu chắc chẳn cũng sẽ rất vui khi nhìn thấy cậu có cuộc sống ổn định như thế này! Sau này nhớ phải dắt cô Tư về nhà ăn cơm, tôi cũng chẳng có gì khác, làm dăm bữa cơm nhà cũng không thành vấn đề!”
Lục Thước uống một hơi cạn sạch.
Bà Liễu cũng uống cùng.
Hai người, mỗi người một ly, uống đến độ phải gọi là vừa nhanh vừa mạnh, thư ký Liễu ngồi nhìn một bên cũng phải ngây người.
Bên ngoài, mưa phùn rơi tí tách.
Thư ký Liễu dò xét: “Trời mưa thế này, lát nữa Lục Thước trở về cũng phiền phức đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!