Lục Huân nhìn màn hình điện thoại.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe máy.
Đầu dây bên kia im lặng.
Cô cũng im lặng.
Hơi thở của hai người đều vô cùng nhẹ nhàng, sợ phá vỡ sự cân bằng này, cuối cùng vẫn là Lục Huân lên tiếng trước: “Mọi đồ đạc đều để trong căn hộ bên kia, cậu có thể kiểm tra! Nếu có mất mát gì, cậu cứ bảo thư ký Phương liên hệ với Diệp Bạch... Chúng ta, không cần phải... liên lạc nữa.”
Cô định cúp điện thoại.
“Đợi một chút!” Lục Thước khẽ lên tiếng.
Giọng Lục Huân bị ép xuống rất khẽ: “Ngài Lục còn vấn đề gì nữa sao?”
Lục Thước cân nhắc mãi rồi nói: “Chúng ta gặp nhau một lần nhé!”
Lục Huân hốt hoảng cười nói: “Lục Thước, tôi nghĩ buổi xem mắt hôm nay của anh hẳn là rất thành công, hiện tại anh đã có thể coi là một người đàn ông có bạn gái rồi! Anh hận tôi, anh trả thù tôi chẳng qua chỉ vì năm đó mẹ tôi dây dưa với chú Lục đúng chứ? Lục Thước, anh yên tâm, tôi sẽ không trở thành người như vậy, không bao giời”
“Còn nữa, anh cũng đừng làm phiền tôi!”
Lục Huân ngắt điện thoại.
Cô tắt máy, rút sim điện thoại ra, định bụng nhờ Diệp Bạch mua cho cô một số điện thoại mới.
Cô không giao tiếp nhiều, các vấn đề trong công việc đều do Diệp Bạch quản lý.
Đổi số điện thoại không ảnh hưởng quá lớn đến cô.
Bên kia, Lục Thước nghe âm thanh tút tút truyền ra từ điện thoại, trong lòng phiền muộn.
Cậu ngồi vào xe, im lặng hút thuốc.
Cậu có hút thuốc nhưng không nghiện, thế nhưng gần đây hút hơi nhiều... điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, cậu vội vàng cầm lên xem.
Là lời mời kết bạn mới của Zalo. Chú thích là Tư An Nhiên.
Lục Thước nhìn thật lâu thật lâu, mãi đến khi cảm thấy mắt hơi cay cay, cậu mới nhấn đồng ý.
Khi gặp lại Lục Huân đã là một tuần sau.
Trong một trung tâm mua sắm thuộc sở hữu của Lục Thị.
Cô đi mua sắm cùng bà Liễu, bà Liễu xách trong tay một đống túi lớn túi nhỏ, rõ ràng mới vào thu nhưng đã mua hai ba cái áo lông, vừa nhìn là đã thấy đang chuẩn bị đi xa.
Lục Thước đi kiểm tra đúng lúc gặp được hai người.
Ánh mắt cậu chăm chú dõi theo Lục Huân, thậm chí còn không nhìn thấy bà Liễu bên cạnh.
Thư ký Phương cực kỳ chuyên nghiệp trong chuyện này, nhận thấy tình hình có vẻ không đúng liền lên tiếng: “Trùng hợp quá!”
Lục Thước hoàn hồn, nhẹ nhàng hỏi: “Dì Liễu, dì định ra nước ngoài ạ?” Bà Liễu vừa nhìn thấy cậu liền tức giận.
Bà cũng chẳng thèm giấu giếm, nói thẳng: “Là Lục Huân phải ra nước ngoài! Đi cho khuây khỏa! Tìm kiếm linh cảm!”