Trong phòng tắm đầy hơi nước, ẩm ướt và ấm áp, lướt qua cơ thể cậu nhưng không làm dịu đi sự nôn nóng trong lòng cậu Lục Thước đột nhiên rút một chiếc khăn tắm quấn qua eo, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Năm phút sau, cậu ngồi lên một chiếc xe thể thao.
Ba giờ sáng, chiếc xe thể thao màu đen đuổi theo chân trời trắng sáng, phóng nhanh về phía đông.
Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc xe rít lên một tiếng rồi dừng lại.
Lục Thước không xuống xe ngay.
Cậu ngồi trong xe, nhìn qua kính chắn gió phía trước xe thấy một thân hình mảnh khảnh đang ngồi xổm bên đường, cô vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng chỉ ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy thân thể, vùi đầu vào tay mình.
Lục Thước từng học tâm lý học, đây là bản năng tự bảo vệ mình của con người.
Cơ thể cô ướt đẫm, cô run lên vì lạnh.
Lục Thước lấy từ trong tủ ra một điếu thuốc, bàn tay run rẩy châm lửa rồi lặng lẽ hút thuốc.
Một đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.
Giống như một cuộc giằng co thầm lặng, cậu nghĩ cô sẽ không chịu đựng được lâu, cô sẽ nhanh chóng quay về thôi.
Đến điếu thuốc thứ năm, Lục Thước bóp nát điếu thuốc.
Cậu mở cửa xuống xe.
Giày da cao cấp của Ý đạp lên nước mưa phát ra những tiếng vang trầm đục. Lục Huân ngước mắt lên.
Tóc cô ướt đẫm, ôm sát vào những đường cong cơ thể, quần áo của cô còn ướt hơn nữa.
Lông mi dài dính đây nước mưa,
Cô trông giống như một chú chó con tội nghiệp ngâm mình trong mưa.
Khi cô nhìn thấy Lục Thước, trong mắt cô lóe lên một ánh sáng, nhưng sau đó ánh sáng lại tối đi, cô run rẩy nhìn chằm chằm vào cậu, muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời.
Lục Thước nhìn từ trên cao xuống.
Cậu không ôm cô, cũng không nói chuyện nhẹ nhàng với cô, nếu cậu muốn tách khỏi cô thì cậu hoàn toàn có thể làm được, ướt át bẩn thỉu chưa bao giờ là phong cách của cậu.
Cậu bảo cô quay lại, nhưng Lục Huân không di chuyển.
Lục Thước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hầu kết lăn lộn, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Cho dù cô có ngồi xổm ở đây ba ngày ba đêm, tôi cũng không thể ở lại! Nói đi, cô còn muốn bao nhiêu nữa, miễn là nó hợp lý thì tôi có thể đưa cho cô."
Cậu lấy tờ séc ra.
Lục Huân lẩm bẩm: "Tôi không muốn tiền của cậu!"
"Thật là cứng đầu! Thế thì đứng lên, đứng lên và rời xa tôi. Sau này nếu gặp tôi thì hãy đi đường vòng, nếu không lại bị đàn ông giở trò. Đừng trách tôi không cảnh báo trước cho!"
Nói xong, trái tim Lục Thước đau nhói.
Cậu nhẹ nhàng che nó lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Lục Huân ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhưng cậu không hề mềm lòng chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Không biết qua bao lâu...