Lục Huân đến gần, cũng rốt cuộc nhìn thấy rõ, cô khom lưng nhặt lên lẳng lặng xem, sau đó đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, cô nói rất nhẹ: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hôm nay là sinh nhật em.”
“Tôi biết!”
Lục Thước tận lực bình tĩnh nói.
Anh đã thay đổi quần áo, áo sơ mi phẳng phiu, quần tây là thẳng thớm.
Khuỷu tay cậu chống trên đầu gối, chất vải được cắt may khéo léo phác họa dáng người vô cùng đẹp của anh, cậu hoàn mỹ giống như nam thần từ trong truyện tranh vậy.
Lục Huân ngơ ngác nhìn lại cậu.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, rõ ràng trước đó cậu đã ôm cô nhiều lần... Là bởi vì cô vụng về đánh vỡ một cái bát, hay là bởi vì cô không ở cùng cậu, tự mình đi làm việc?
Lục Thước đoán ra cô đang suy nghĩ điều gì.
Giọng nói cậu nhàn nhạt: “Dễ tụ dễ tán đi! Cái này là cho em!”
Nói xong, cậu có ý muốn rời đi.
Lục Huân không chịu.
Tính cách của cô nhát gan như vậy, thế mà vẫn ôm lấy cậu từ phía sau, cô dán khuôn mặt nhỏ vào sau lưng cậu, lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói: “Em không muốn tách ra với anh, em muốn ở bên anhl”
Trái tim của Lục Thước chợt rung động một chút.
Cậu cúi đầu nhìn tay cô, nó ôm lấy cậu chặt như vậy.
Ngón tay trắng mịn, dùng sức xoắn cùng một chỗ, đỏ một mảnh.
Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: “Được rồi, buông ra! Tôi muốn kết thúc!”
Nói xong cậu nhẫn tâm kéo ngón tay cô ra.
Cửa mở ra, lại rầm một tiếng đóng lại.
Khi một mình đứng trong thang máy, trên khuôn mặt nhã nhặn anh tuấn của Lục Thước không có một chút biểu tình, cậu nghĩ mục đích của mình đã đạt được, cậu chỉ tốn một chút thời gian và tiền tài đã hoàn toàn đùa bỡn một cô gái nhỏ.
Hắn là cô sẽ khóc!
Giống như mẹ cậu năm đó, giống như cậu bị vứt bỏ năm đó vậy.
Cậu nên vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!