'Tấm thảm lông dê bị người ta lột ra.
Cô gái chỉ mặc áo sơ mi nam màu đen, cả người đều mềm mại.
Lục Thước ôm lấy cô, hôn mạnh xuống!
Một phương trời đất, hai thân thể trẻ tuổi, điên đảo không biết đêm nay khi nào.
Tất cả kết thúc, người đã ở trong phòng ngủ. Sâu kín âm thầm.
Thật ra Lục Huân rất sợ những nơi toàn bóng tối, đặc biệt là không gian kín, vì nó sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái.
Khi còn nhỏ, bảo mẫu ngại cô làm gánh nặng nên đã nhốt cô trong phòng chứa đồ, còn mình thì đi đánh bài.
Chờ khi bà ta trở lại thì đã quên mất Lục Huân rồi.
Lục Huân ở nơi tối tăm ẩm ướt, chịu đựng bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Khi được phát hiện, gần như cô đã bị mất nước.
Cô sợ tối, chỉ là bây giờ cô ở bên cạnh cậu nên không cần sợ hãi nữa.
Làm xong chuyện đó, cô có cảm giác trên người không thoải mái, muốn đi tắm rửa một cái, nhưng người đàn ông hai mươi sáu tuổi huyết khí phương cương nhu cầu tràn đầy, cô động một chút đã bị cậu đè ở dưới thân mình...
Lục Huân khẽ nhắm mắt lại.
Cô không nhìn rõ cậu, vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của cậu, khàn giọng gọi tên cậu.
Lục Thước nghe xong thì hoảng hốt một trận.
Trong nháy mắt kia cậu rất muốn cúi đầu hôn cô, nói cô gọi cậu là Lục Thước, cậu tên là Lục Thước. Có điều cậu không làm vậy, chỉ xâm chiếm người phụ nữ trong lồng ngực càng sâu hơn, phát tiết hết tất cả cảm xúc không nói nên lời kia vào trong chuyện này.
Cạch một tiếng, đèn sáng!
Lục Thước vào phòng tắm tắm rửa, khi trở ra đã nhẹ nhàng khoan khoái cả người, cậu từ cuối giường nhặt lên quần dài lúc trước cởi ra, lấy từ bên trong ra một cái hộp nhung tơ, cầm cọ cọ chóp mũi nhỏ của Lục Huân.
“Cho em sao?”
Lục Huân quấn khăn trải giường quỳ gối trên giường, khuôn mặt mang theo một chút hồng nhuận sau khi tình sự qua đi, rất vui vẻ hỏi.
Tim cô đập thình thịch.
Hôm qua là sinh nhật cô ấy. Có thể là nhẫn hay không? Lục Thước cười cười, âm thanh nghẹn ngào ôn nhu: “Mở ra nhìn xem.”
Vốn là nên tặng tối hôm qua, nhưng là tối hôm qua bọn họ làm gấp quá, cả một buổi tối vậy mà lại không hề lấy ra.
Hôm nay đưa, dù sao tâm tình cũng có hơi không giống nhau! Lục Huân nhìn cậu, sau đó thì cúi đầu, gần như là thành kính mở hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền.
Viên kim cương màu hồng hai carat, những viên kim cương vỡ xung quanh được thiết kế theo hình cánh.
Cảm giác rất thiếu nữ!
Lục Huân có chút kinh hỉ, nhưng đồng thời lại loáng thoáng cảm thấy hơi mất mát, có điều cô là một cô gái dễ thỏa mãn, rất nhanh đã khoa tay múa chân trên người, hỏi cậu: “Có đẹp không anh?”
Xương quai xanh của cô tinh tế, làn da trắng nõn.
Đôi mắt Lục Thước nhìn chăm chằm nhìn một hồi lâu, âm thanh còn khàn hơn cả vừa nãy.
“Đẹp!” Lục Huân để cậu đeo lên giúp mình, bỗng nhiên Lục Thước thấy hơi phiền muộn, cậu cầm một hộp thuốc lá từ trên tủ đầu giường, rút ra một điếu châm lên, lại đeo dây chuyền cho cô cô lại không vui: “Em sợ anh làm em bỏng!”
Lục Thước dùng sức hít một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!