Tiểu Triệu bỗng không dám lên tiếng.
Lục Thước bước thẳng vào bên trong thang máy, số thứ tự trong thang máy sáng lên từng tầng, cậu ấy vuốt trán suy nghĩ, làm sao có thể để cô ấy ở trong biệt thự được, đó là căn nhà mà bố mẹ cậu ấy từng ở, sao cậu ấy để cho Lục Huân ở đây.
Bọn họ không thể lâu dài, cũng không có tương lai.
Cánh cửa mở ra, trong nhà tối om.
Lục Thước bật đèn đặt đồ xuống, rồi đi thẳng vào phòng làm việc phía bắc.
Quả nhiên, Lục Huân đang ở đó...
Căn phòng nhỏ bé chỉ mở một ngọn đèn bàn.
Cô ấy đang ngồi vẽ thiết kế.
Trên người vẫn mặc chiếc áo đó của cậu ấy, chỉ mặc thêm một chiếc váy ngắn.
Lục Thước đi vào nhưng cô ấy vẫn không hay biết.
Lục Thước tiến lại gần khẽ sờ vào chân cô ấy cau mày: 'Lạnh như thế này sao không mặc thêm vào?"
Lục Huân giật mình.
Bản nháp trên tay bị rung lệch một bên, cô ấy nhìn chằm vào cậu ấy hồi lâu mới lẩm bẩm: "Đều tại anh."
"Tại anh?" Lục Thước ôm cô ấy từ phía sau, và cứ như vậy bế cô ấy đi thẳng ra bên ngoài.
Vừa đi vừa xoa vào bụng cô ấy. Bằng phẳng rất nuột.
"Bữa sáng bữa trưa gì đều cũng không ăn phải không? Em có phải đồ ngốc không vậy?" Cậu ấy hơi giận
Lục Huân sợ cậu ấy giận thật. Nên cô vội vàng ôm lấy cổ của cậu ấy khế nói: "Em ăn sáng rồi." Lục Thước không vui nhìn cô ấy.
Cậu ấy không phải là một người đàn ông có tính khí tốt, nhưng hai người sống với nhau thì cô ấy cũng xem như là được quan tâm
Cậu ấy đặt cô ngồi xuống ghế sofa, rồi mang thảm len đến.
Lục Huân nhìn cậu ấy: "Áo khoác của anh đâu?"
Lục Thước: "..."
Nhưng cậu ấy không hề lúng túng, với tài ăn nói giỏi ứng biến của mình, đối phó với cô gái có chút tự kỷ này dễ như bỡn, quả nhiên chỉ vài câu thôi đã xong xuôi rồi.
Cậu ấy vào bếp nấu hoành thánh cho cô ấy.
Thật ra Lục Huân muốn chuồn đi để quay lại tiếp tục vẽ bản thảo của mình, nhưng cô ấy cũng nhìn ra được rằng cậu ấy hơi giận, vậy nên cô ấy quấn lấy chăn len nhón bước đi vào bếp.
Lục Thước đang nấu hoành thánh.
Chỉ là bóng lưng cậu ấy mặc áo sơ mi khá dễ nhìn, cộng thêm khí chất trời sinh, rất dễ khiến phụ nữ rung động
Lục Huân khẽ ôm vào eo của cậu ấy.
Hiếm khi cô ấy cả gan đi sờ vào bụng cậu ấy, Lục Huân dịu dàng nói: "Anh đã ăn chưa?”
Giọng điệu của Lục Thước không vui lắm: 'Ăn rồi."
Đằng sau im lặng một lúc mới nói khẽ: "Anh nói anh sẽ về sớm mà.”
Lục Thước tắt lửa. Cậu ấy ngừng một lúc rồi quay lưng nhìn cô ấy.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ tuổi anh hào của cậu ấy rất đẹp, nhưng có thứ gì đó mà cô ấy không thể nhìn thấu được.
Cô ấy rất thích cậu ấy, cực kỳ thích cậu ấy.