Lục Thước khom người: “Em muốn nói thế nào thì cứ nói như thế!”
Tiểu Lục U hôn mẹ rồi chạy đi.
Một lúc sau, váy hoa nhỏ bay vào phòng.
Vừa mới vào cửa cô bé đã ngây người rồi, hình như bố cũng đang lặng lẽ lau nước mắt thì phải, Tiểu Lục U trước giờ vô ưu vô lo, nhưng lúc này trong lòng cô bé lần đầu tiên cảm nhận được... Chia ly.
Cô bé không dám đi vào, chỉ đứng ngoài cửa phòng làm việc.
Lục Khiêm nhìn thấy cô bé, bình tĩnh lại cảm xúc rồi gọi cô bé vào.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Lục Thước tựa vào ông, bàn tay nhỏ lau cho ông, thì thầm nói: “Mẹ khóc rồi! Mẹ không nỡ để anh đi, bố... Bố cũng không nỡ để anh đi sao?”
Lục Khiêm khẽ cười.
Ông ôm con gái, bỗng chốc cũng không biết nên giải thích với cô bé thế nào.
Ông hy vọng Tiểu Lục U vô ưu vô lo.
Tiểu Lục U thấy ông không nói, lại mềm mại ôm lấy ông.
“Bảo bảo cũng không nỡ để anh đi.”
Lục Khiêm thở dài...
Đúng vậy! Không nỡt
Lục Thước đi đến sáu bảy năm, đời người có mấy lần sáu bảy năm, ông và bà cụ còn có bao nhiêu lần sáu bảy năm này?
Nhưng sinh mệnh cho dù có ngắn ngủi.
Ông cũng không thể ngăn cản con trai bay đi, cố chấp bẻ gấy đôi cánh của cậu để thành toàn bản thân!
Trong lòng Lục Khiêm đã có quyết định.
Ông hôn cô gái nhỏ trong lòng, khẽ nói: “Chúng ta còn có Tiểu Lục U ở bên cạnh mà.”
Tiểu Lục U dùng sức gật đầu.
Tuy cô bé không biết anh trai muốn đi làm gì, nhưng cô bé nhìn ra được anh trai rất muốn đi, chuyện anh trai muốn làm, Tiểu Lục U đều ủng hộ, bố mẹ và bà nội, và cả Tiểu Lục U đều ở bên cạnh.
Cô bé quyết định rồi.
Thứ hai, tư, sáu, cô bé sẽ tên là Lục U.
Thứ ba, năm, bảy, cô bé sẽ tên là Lục Thước.
Chủ nhật... Cô bé muốn nghỉ ngơi!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!