Nghe vậy, Lục Khiêm khẽ cười.
Không hứng thú với chuyện tình cảm?
Sao ông lại không tin đây?
Đợi lông tóc mọc đủ rồi, nào có đàn ông nào không thích cô gái xinh đẹp chứ!
Lục Khiêm nhớ đến đứa nhỏ nhà họ Tư, muốn trêu chọc vài câu nhưng nhớ ra hai đứa nhỏ chưa chính thức gặp mặt, chuyện này bát tự còn chưa đặt bút, ngẫm nghĩ lại thôi.
Ông cúi đầu lật xem giấy tờ.
Một lúc sau, ông dịu dàng nói: “Con vẫn chưa nói mẹ con đúng không! Đợi lát nữa mẹ đón em con về, con nói chuyện với mẹ, chỉ là, Lục Thước, nói về lòng riêng thì bố cũng không muốn con đi du học sớm như vậy.”
Trưởng thành thời ấu thơ đã thiếu thốn mấy năm.
Mấy năm nay cậu gần như đều lớn lên ở thành phố B, Lục Khiêm và Minh Châu đều không nỡ.
Nhưng cho dù có không nỡ thì đứa nhỏ cũng có suy nghĩ riêng. Chuyện tốt!
Lục Thước cẩn thận gật đầu, đang định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng xe hơi vang lên.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vẫy tay.
Lục Thước thẳng người đi ra ngoài, người làm bố nhìn bóng lưng đĩnh đạc của con trai, ánh mắt có chút sâu xa.
Trong đình viện, một chiếc Cullinan màu hồng đang đậu.
Vừa mới dừng hẳn, Lục Thước đã kéo cửa ghế sau, bên trong là cô bé rất xinh đẹp đang ngồi.
Bảy tám tuổi, mặc đồng phục kiểu u xinh đẹp. Nhìn thấy anh trai, Tiểu Lục U vui vẻ gọi một tiếng: “Anh trai!” Lục Thước khom người ôm lấy cô bé.
Thiếu niên một mét tám, ôm em gái dễ dàng nhẹ nhàng, Tiểu Lục U ôm lấy cổ cậu, dùng sức hôn một cái.
Lục Thước xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Cao thêm rồi này!”
Tiểu Lục Thước vui vẻ nhìn cậu.
Anh em thân thiết một lúc lâu, Tiểu Lục U mới từ trên người anh trai tuột xuống, Lục Thước nhìn Minh Châu gọi một tiếng, sau đó giúp cô cầm một bó hoa lớn trong tay.
Nửa tháng không gặp, Minh Châu cũng rất nhớ cậu.
Ba mẹ con vừa đi và nói, thong thả nhẹ nhàng. Lục Thước giúp mẹ đặt đồ xuống xong hết thì thấp giọng nói đến chuyện du học, Minh Châu đang cắt tỉa cành hoa, nghe thấy cậu nói thì động tạc cũng chậm dần...
Lục Thước khẽ nói: “Mỗi năm đều có thể quay về hai lần! Chỉ đi sáu bảy năm thôi.”
Minh Châu im lặng cắm hoa vào bình.
Qua một lúc cô mới thấp giọng nói: “Năm đó con muốn ở lại thành phố B, mẹ gần như không suy nghĩ gì đã đồng ý, bởi vì thành phố B không xa lại có ông ngoại, cậu con chăm sóc, bố mẹ cũng có thể đến thăm con bất cứ lúc nào! Nhưng đi nước ngoài... Sáu bảy năm, Lục Thước, bố con cũng không còn trẻ nữa, bà cụ cũng lớn tuổi rồi.”
Cô không nói nữa lại vân vê bình hoa.
Những thứ này, Lục Thước đều biết.
Chính vì tuổi tác của bố cậu Lục Khiêm, nên cậu mới muốn mau mau trưởng thành, cậu là con trai lớn nhà họ Lục, trước khi cậu trưởng thành thành tài, trách nhiệm của cả gia tộc nhà họ Lục đều nằm trên người bố.