Một tiếng sau, một chiếc land rover màu đen dừng ở nhà họ Hoắc.
Xe mới dừng, Hoắc Chấn Đông đã đen mặt mở cửa xe ra, bế Tiểu Lục U từ trong đó ra.
Bế cháu gái nhỏ trắng nõn, Hoắc Chấn Đông kiểm tra bên đây, xem thử bên kia.
Sợ có bệnh gì đó.
Sau khi xác định không có gì thì khuôn mặt ủ rũ của ông bắt đầu không tự tại: "Hai đứa chỉ biết vui sưởng cho bản thân, cũng không chăm con! Sinh nhật muốn lãng mạn có thể ra ngoài đặt khách sạn, biệt thự gì đó hoặc là đi nước ngoài, nói chung hai đứa muốn lãng mạn thế nào thì như vậy, chỉ là đừng không xem con cái không ra gì, làm phiền các con thì đưa đứa nhỏ về đây!"
Lục Khiêm xuống xe.
Ông phong độ ngời ngời, cơ thể thon dài, tướng mạo lại tốt.
Ông cố gắng hạ thấp mình: "Bố dạy dỗ đúng! Là con lơ là rồi!"
Nói xong, đưa một điếu thuốc cho Hoắc Chấn Đông.
Hoäc Chấn Đông trừng ông: "Bố đang bế cháu, sao mà hút thuốc!"
Lục Khiêm chỉ cười trừ.
Hoắc Chấn Đông lại nhỏ tiếng lầm bầm: "Một chút quan sát cũng không có! Thật sự không biết sao làm bố người ta! Bảo bối ngoan, bố không thương còn có ông ngoại! Ông ngoại thương cháu!"
Nói xong thì bế Tiểu Lục U đi.
Minh Châu cùng Lục Thước xuống xe.
Minh Châu bật cười: "Đừng nói anh nữa, ngay cả em bây giờ cũng phải đứng sát mép, trong mắt bố chỉ còn có mấy đứa nhỏ, ai ai cũng thương vô cùng!"
Lục Khiêm cười. Sao ông lại để ý chứ?
Nếu như Hoắc Chấn Đông không xem ông là người của mình thì hôm nay căn bản không gọi bọn họ đến đây.
Đang suy nghĩ, Lục Thước nhìn ông chậm rãi nói: “Bố, ông ngoại có chút chê bốt”
Lục Khiêm: ... Tiểu Lục Thước nói xong thì chạy đi. Lục Khiêm nắm tay của Minh Châu, đi theo ở phía sau.
Trong nhà người đến kẻ đi, Minh Châu có chút ngại ngùng nhẹ giọng nói: “Người giúp việc sẽ nhìn thấy đó!”
Lục Khiêm: “Nắm tay cũng khó khăn sao?”
Minh Châu không nói gì nữa, ngón tay mảnh khảnh bị ông nắm trong tay, bàn †ay ông vô cùng thô ráp.
Đến phòng khách.
Hoäc Chấn Đông đang bế Tiểu Lục U, phía trước để một hộp trang sức rất lớn. Kim cương hồng, kim cương xanh, aquamarine...
Toàn là trứng bồ câu!
Tiểu Lục U cầm xem như bi mà chơi.
Minh Châu nhịn không được nói: “Bố, Lục U còn nhỏ như vậy, bố cho con bé cầm những thứ này làm gì?”
Mặt của Hoắc Chấn Đông trầm lại.
Ông ấy cười lạnh: “Xem thử có ảnh hưởng gì, hai đứa còn không phải cho con bé ăn sao! May mà mua cái nhỏ nếu không thì cào vào thành ruột mỏng manh của bảo bối của bố thì phải làm sao? Ruột của Tiểu Lục U chúng ta còn yếu ớt hơn những đứa trẻ khác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!