Minh Châu chăm chú nhìn bà cụ.
Dù nhìn bà cụ có vẻ bình tĩnh, nhưng Minh Châu nhận ra được bà cụ rất đau lòng.
Cũng rất sợ hãi!
Bà cụ ở tuổi này vốn nên an hưởng tuổi già, nhưng Lục Khiêm lại cửu tử nhất sinh trở về, sao có thể không cưng chiều được, không nghĩ đến lại suýt nữa bị người ở bên cạnh âm mưu hại chết.
Minh Châu cũng hiểu cảm giác ấy.
Vì lúc đó cô cũng rất sợ hãi.
Cả buổi tối cô đều ngồi cùng bà cụ, Lục Khiêm ở phòng sách dạy Tiểu Thước Thước học, Tiểu Lục U ngoan ngoãn ngồi trên đùi bố, thỉnh thoảng lại lắc lư một chút.
Mười giờ tối.
Bà cụ nhìn đậu rang phơi nắng của mình, rồi lại nhìn Minh Châu vẫn như cái đuôi đi sau mình, cười nói: “Cũng không sớm nữa, buổi tối con cũng không thể chui vào đắp chung chăn với mẹ chứ! Mẹ không sao, bộ xương già này còn sóng †o gió lớn nào chưa gặp qua chứ?”
Minh Châu hơi xấu hổ.
Bà cụ đuổi cô lên tầng.
Đến tầng hai, Lục Khiêm không ở trong phòng ngủ, cô thấy ông ở phòng trẻ em.
Tiểu Thước Thước đã ngủ rồi.
Lục Khiêm tựa vào đầu giường, Tiểu Lục U nằm sấp trên người ông. Cô bé tắm rửa thơm tho mặc một bộ jump hình hoa màu trắng áp sát vào người bố, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn bố.
Lục Khiêm nhẹ nhàng đọc truyện cổ tích cho cô bé nghe.
Thỉnh thoảng đọc đến hoàng hậu độc ác, Tiểu Lục U lại giấu mặt xuống bụng bố.
Minh Châu đứng ở cửa ra vào thấy hơi hâm mộ.
Lục Khiêm vừa ngước mắt lên đã thấy cô, ánh mắt ông sâu sắc, ông ra hiệu cho cô về phòng ngủ.
Minh Châu biết Tiểu Lục U buồn ngủ rồi.
cô về phòng ngủ ở phía đông trước, tắm rửa xong đi ra đã thấy Lục Khiêm ở trong phòng.
Ông đứng ở cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đã hút được một nửa.
Minh Châu giật mình.
cô rón rén lại gần, từ sau đầu ông làm rơi điếu thuốc trên tay ông, nói nhỏ: “Sao anh lại hút thuốc?”
Sức khỏe của Lục Khiêm không tốt, ông vẫn luôn rất biết tự hạn chế.
Bây giờ lại nhịn không được mà hút, vậy chắc chắn là ông có tâm sự gì rồi.
Lục Khiêm quay người chăm chú nhìn Minh Châu.
Lúc lâu ông mới mở miệng: “Chuyện của Khúc Ninh là do anh không xử lý tốt, nếu anh để ý từ đầu, cô ta cũng sẽ không có cơ hội hướng mắt về ngôi nhà này! Minh Châu, anh đã làm em và bà cụ phải đau lòng.”
Minh Châu lắc đầu.
cô mềm mại ôm lấy ông: “Không phải lỗi của anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!