Tiểu Lục Thước hừ nhẹ: “Con không phải người đàn ông ấm áp gì hết! Con chỉ tốt với em gái thôi.”
Lục Khiêm có cảm giác bị nói khéo.
Ông quay lại nhìn Minh Châu, cô lại giả vờ như không biết.
Lục Khiêm cũng không tức giận, ông sờ mũi một cái rồi cười nhẹ: “Được rồi! Người bố như bố sợ con trai! Con trai lại sợ Tiểu Lục U của chúng ta! Cho nên cả nhà mình Tiểu Lục U vẫn là lớn nhất!”
Tiểu Lục U ôm bình sữa thỏa mãn uống hết hơn nửa bình.
Xe chạy một đường đến biệt thự của Lục Khiêm, khi mọi người đến thư ký Liễu và vợ của anh ta đều ở đây, Minh Châu nhìn thấy bọn họ thì hơi giật mình cô vô thức nhìn xung quanh.
Cũng không thấy bóng dáng của đứa bé kia đâu.
Lúc này, cô tự coi thường mình, cô không nên tính toán chỉ li như vậy.
Lúc này, bà cụ đang vô cùng giận thư ký Liễu vì một người giúp việc đã đi theo bà mấy chục năm không thấy đâu nữa. Thư ký Liễu nói với bà là người ấy đã xin nghỉ việc để về thành phố C€ rồi, bà cụ là người minh mẫn, bà không tin.
Bà cụ bình thường ốm yếu, nhưng lúc này khi hỏi chuyện thư ký Liễu tinh thần bà lại vô cùng phấn chấn.
“Truyền Chí, nếu cháu không chịu nói thì bác chỉ có thể tự về thành phố C hỏi dì Anh Tử rồi! Bác muốn hỏi xem người nhà của bà ấy có phải người không đáng tin cậy hay không, bà ấy rời khỏi nơi này về quê thì có thể làm gì được!”
Thư ký Liễu cười khổ.
Anh ta vỗ đùi nói linh tinh: “Bà cụ, bác không biết rồi, đứa con kia của bà ấy có triển vọng mà cũng hiếu thảo lắm, cậu ta đón bà ấy về để hưởng phúc đấy!”
Sắc mặt bà cụ tối sầm lại.
Tay bà run run cầm vật trên tay: “Vậy sao? Vậy cái này là cái gì?”
Trong tay bà cụ có một quyển sổ tiết kiệm.
Trong Lục Viên có một quy định bất thành văn, người giúp việc mà có tiền thì đều thích để ở chỗ bà cụ, bà có cách để có thể gà mẹ đẻ gà con. Tóm lại, chị gái kia người đã đi mà vẫn để tiền ở trong tay bà cụ là chuyện không thể nói nổi.
Bà cụ cứ năng nặc đòi nói chuyện.
Thư ký Liễu khó xử, nhìn nhau với bà Liễu.
Thư ký Liễu bắt đầu diễn xuất: “Mẹ xem mẹ đi, con bảo mẹ làm việc ở đây mà mẹ lại làm ra như này! Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, con biết ăn nói với bà cụ
thế nào đây?”
Bà Liễu oan ức gạt nước mắt: “Chuyện này liên quan gì đến mẹ chứ! Rõ ràng là vì bà ta không biết kiềm chế, vì một chút tiền lẻ mà làm ra chuyện mất mặt mà.”
Bà cụ chống tay lên bàn từ từ đứng dậy.