Khi Minh Châu mở cửa, Lục Khiêm đang nghe điện thoại.
Hình như ông đang giải thích điều gì đó với lãnh đạo công ty, vẻ mặt có chút nghiêm túc, nói vài câu rồi cúp máy.
Ông nhìn thấy Minh Châu ở cửa, bên cạnh cô còn có hai đứa trẻ.
Vẻ mặt của Lục Khiêm dịu lại.
Ông nói rất nhẹ nhàng: “Hãy đến đây với bố.”
Tiểu Lục U còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Thân hình mập mạp nhỏ bé loạng choạng đi tới, cố gắng trèo lên giường bệnh, nhưng đôi chân ngắn ngủn không thể trèo lên được, Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm cô bé, ôm cô bé vào lòng hôn hôn cô bé.
Tiểu Lục Thước hiểu chuyện hơn, chuyện của người lớn cậu bé cái hiểu cái không.
Khuôn mặt nhỏ của cậu bé ủ rũ, sau khi bước vào gọi bố rồi lại im lặng. Lục Khiêm sờ sờ cậu: "Sao vậy?”
Lục Thước nhìn ông một cái, sau đó thản nhiên nói: “Bố đã lớn như vậy, sao không tự bảo vệ mình, để mẹ lo lắng?”
Lục Khiêm cười lớn, trong lòng lại mềm nhữn.
Giọng ông càng lúc càng dịu dàng, ông nhẹ nhàng hỏi: “Con cũng lo lắng cho bố phải không?”
Tiểu Thước Thước mặt đỏ lên, thiếu niên gay gắt nói.
"Con không lo lắng cho bố đâu!"
Lục Khiêm không biết cậu bé đang suy nghĩ gì, cũng không chọc thủng, chỉ sờ sờ đầu câuh nói: "Đã ăn sáng chưa? Để chú Liễu dẫn mọi người đi ăn chút gì, đồ ăn vặt ở đây cũng không tệ hơn ở thành phố Y.”
Tiểu Lục U không muốn rời đi.
Cô bé dựa vào vòng tay của bố, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cái bụng săn chắc.
Vị trí độc quyền của Tiểu Lục U.
Nhưng anh trai đã bế cô bé lên, giọng thô ráp nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi. Bữa này không ăn thì không có cơm nữa đâu.”
Tiểu Lục U bật khóc, bị anh trai mang đi.
Phòng bệnh yên tĩnh, y tá đi tới thay chai truyền cho Lục Khiêm, tay chân nhanh nhẹn nên cô ấy thực hiện rất nhanh.
Minh Châu đi qua.
Cô nhẹ nhàng năm lấy tay ông, khẽ xoay bàn tay dài xinh đẹp, nhìn thấy trên mu bàn tay ông có nhiều lỗ kim.
Minh Châu nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Lục Khiêm dựa vào trên giường ngẩng đầu nhìn cô, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Em đau lòng sao?”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cô ngồi ở mép giường, từ từ ôm lấy cơ thể ông.
Thân thể ông vẫn ấm áp như thường ngày, nhưng cô biết đêm qua ông đã chịu đau đớn, sức khỏe của Lục Khiêm vốn dĩ đã không tốt, nếu ông không cảnh giác, cô không biết bây giờ ông sẽ ra sao.
Cảm nhận được cơ thể cô hơi run rẩy, Lục Khiêm thì thầm: "Anh không sao! Minh Châu, đừng khóc, anh không sao!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!