Lục Khiêm mở vòi nước lạnh, liều mạng cọ rửa cơ thể.
Không được... chỉ tắm nước lạnh sẽ không được. Hoặc là tìm phụ nữ hoặc phải uống thuốc!
Bên ngoài đang có bão cấp 10, bác sĩ lúc này còn không đến được đây chứ đừng nói tới chuyện đi bệnh viện.
Khi cảm thấy vô cùng khó chịu, Lục Khiêm rất muốn nghe giọng nói của Minh Châu.
Chỉ việc nghe giọng nói của cô cũng khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ông dựa vào góc phòng tắm, toàn thân ướt lạnh, lấy điện thoại di động trong bồn rửa mặt gọi cho Minh Châu...
Điện thoại vang lên vài tiếng.
Minh Châu nhấc điện thoại lên, nhẹ giọng nói: "Lục Khiêm, sao anh lại gọi điện thoại nữa? Anh muốn nói chuyện với con bé sao?"
Lục Khiêm nghe được giọng nói của cô... Một lúc lâu sau, ông mới khàn giọng nói: “Anh muốn nghe giọng nói của em.”
Minh Châu không biết ông đang khó chịu đến thế nào, cô bình tĩnh kể cho ông nghe chuyện vừa xảy ra với Tiểu Lục U... Lục Khiêm ngơ ngác nghe.
Sự khó chịu trong cơ thể dường như được tách biệt khỏi sự thoải mái về tinh thần.
Hầu kết của ông lăn lộn, ông khàn giọng nói: "Minh Châu, anh rất nhớ eml" Minh Châu khẽ mỉm cười, thầm nói: “Em cũng nhớ anh!”
Lục Khiêm không muốn cô lo lắng, đang định cúp máy thì cửa phòng tắm bị mở ra.
Ở cửa là một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ.
Khúc Ninh!
Lục Khiêm mặc dù toàn thân hưng phấn, nhưng đầu óc vẫn không hoàn toàn mụ mị, ông nheo mắt nói: "Là cô làm sao? Cút khỏi đây! Nếu không, tôi sẽ khiến cô hối hận khi đến thế giới này."
Khúc Ninh không sợ chết đi tới ôm lấy ông.
Người ông rất lạnh, nhưng cũng rất nóng.
Cô gái trẻ hôn lên làn da của ông, vội vàng nói: “Rõ ràng là rất khó chịu, để tôi giúp ngài!”
Cô ta bạo dạn chạm vào ông.
Lục Khiêm đẩy cô ra: "Cút ra ngoài!"
Trước khi cúp điện thoại, Minh Châu có thể nghe rõ ràng động tĩnh ở đây, nghĩ lại cô lập tức nghĩ rằng chính Khúc Ninh làm ra chuyện này, người phụ nữ này quả thực bạo gan đến khó tin!
Minh Châu gọi tên Lục Khiêm trong điện thoại.
Lục Khiêm lắc đầu định nhấc điện thoại lên, nhưng điện thoại đã bị ngấm nước, màn hình đen thui.
Ông thấp giọng chửi rủa.
Thân thể mềm mại kia lại quấn quanh người ông, nói thật, ý chí của người đàn ông lúc này rất yếu ớt. Lục Khiêm không phải thánh nhân, lúc này ông rất cần một người phụ nữ.
Nhưng ông không quên Minh Châu đang đợi ông.
Trong nhà còn có hai đứa con.
Khi Khúc Ninh đi tới lần nữa, ông cầm lấy vòi hoa sen đánh vào đầu cô ta.
Bịch một tiếng...