Vốn dĩ Lục Khiêm sợ cô bị tổn thương nhưng giờ cô đã có thể dũng cảm kiên cường như vậy, thì đối với ông cũng chẳng còn gì quan trọng nữa.
Ông ôm lấy Minh Châu.
Nhưng bây giờ cũng phải lúc để vuốt ve an ủi, ông gọi cho Ôn Noãn. Bởi vì chuyện này, có dính đến Ôn Noấn.
Sáng sớm, tiếng Ôn Noãn trong điện thoại khá điềm đạm.
Cô cười nhẹ: "Cậu, chuyện này để cháu xử lý!"
Lục Khiêm rất tin tưởng năng lực của cô.
Ông cúp điện thoại, nói với Minh Châu: "Em yên tâm, Ôn Noấn sẽ xử lý chuyện này" Minh Châu khẽ vuốt tóc.
Cô bỗng nhiên nhớ đến một người, Cố Trường Khanh.
Cô khẽ nói: "Lục Khiêm, anh có tin không, em đã không còn hận hắn ta từ lâu lắm rồi!"
Năm xưa, cô cũng từng thật lòng thích Cố Trường Khanh, sở dĩ không còn hận có lẽ là vì cô và anh chưa bao giờ thật sự khắc cốt ghi tâm, người Cố Trường Khanh thích từ đầu đến cuối chỉ là Ôn Noấn.
Cho nên, lúc anh qua đời, người thật sự đau lòng cũng là Ôn Noấn.
Cô khẽ nói: "May mà, bây giờ chị dâu đã có được hạnh phúc."
Lục Khiêm thấy hơi chua chát.
Ông nhớ lần đầu tiên gặp Minh Châu, đó là lúc cô vừa chia tay Cố Trường Khanh.
Ông... Không muốn nghĩ tiếp nữa! Minh Châu bỗng nở nụ cười, cô ôm lấy eo ông, lẩm bẩm: "Đôi khi phải nhắc nhiều một chút, để anh còn biết ghen... À, mà thôi không nhắc nữa, dù sao người
cũng không còn! Chị dâu nghe thấy chắc cũng chẳng vui gì!"
Lục Khiêm đột nhiên cảm thấy đây vẫn là một cô bé ngốc.
Bên kia, Ôn Noãn cúp điện thoại.
Gô ngồi ở trước bàn ăn, uống sữa tươi, người giúp việc hỏi gì cô cũng không để ý.
Một lát sau, cô mới hoàn hồn.
Điện thoại trên bàn không ngừng reo vang.
Là số lạt
Cô không bắt máy, nhưng lại có số khác gọi đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!