Ông chỉnh đèn tối xuống, rồi ấm Tiểu Lục U đi.
Tiểu Lục U gần như chẳng cần dỗ liền ngủ một giấc thật say, còn nằm vắt ngang chiếm hết nửa cái giường lớn.
Lục Khiêm tắm sơ rồi bước ra. Minh Châu đang tựa lên đầu giường đọc sách, trông rất bình tĩnh.
Lục Khiêm nhẹ nhàng lau tóc, thấy cô không phản ứng, liền xoay người lấy đi quyển sách cô đang cầm trong tay.
Cô ngẩng đầu nhìn ông.
Theo trực giác của cô, Lục Khiêm đang có chuyện muốn nói với mình.
Quả nhiên, Lục Khiêm nhìn bé con rồi quay sang hỏi Minh Châu: "Đến phòng sách nói chuyện nhé?"
Minh Châu giật lại quyển sách trên tay ông, ngón tay trắng nhỏ vuốt nhẹ phần bìa sách, khẽ mở miệng: "Anh định nói gì?"
Lục Khiêm ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài đến lưng.
Khoảng cách giữa họ thật gần, thấy ông như thế này làm Minh Châu có chút chịu không nổi.
Lục Khiêm khẽ nói: 'Mấy hôm trước, mẹ có hỏi anh khi nào tổ chức hôn lễ, Minh Châu, anh muốn hỏi ý em thế nào!"
Giữa bọn họ, thật ra không hợp để tổ chức một hôn lễ lớn.
Đầu tiên, ông muốn dẫn cô đi đăng ký, sau đó lại tổ chức một hôn lễ nhỏ cho mọi người trong họ.
Không cần mời quá đông khách mời, chỉ cần tổ chức đơn giản mà long trọng.
Nhưng đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của ông mà thôi, ông vẫn muốn nghe xem ý của Minh Châu như thế nào.
Minh Châu đã không còn là một cô bé ngây thơ nữa rồi.
Ông hỏi như vậy, cô đương nhiên cũng hiểu rõ ý ông, là định dẫn mình đi đăng ký kết hôn đây mài
Minh Châu không khỏi nhớ đến tối hôm cô gặp Khúc Ninh, người đó luôn miệng nói cô không chưa đăng ký kết hôn với Lục Khiêm nên không phải vợ chồng chính thức, cho nên cô ta có quyền ngang nhiên theo đuổi Lục Khiêm.
'Thế nên giờ nếu đi đăng ký, thì hình như mình hơi nhỏ nhen rồi.
Minh Châu thất thần.
Lục Khiêm hơi bất mãn bèn khẽ ngắt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, giọng nói hơi khàn: "Sao rồi, giờ em không muốn hoàn toàn có được anh à?"
Minh Châu biết ông thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ cô không muốn đăng ký kết hôn, mọi chuyện đang phát triển quá nhanh rồi...
Nhớ chuyện lại trước đây, cô cảm thấy mình nên chậm một chút để cả hai bình tĩnh hơn, rồi cho nhau chút thời gian để nói chuyện yêu đương, vả lại lần này cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, Tiểu Lục U còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng cô không thể để Thước Thước thất vọng được.
Cô sờ vào túi áo ngủ của Lục Khiêm, tìm được một chiếc nhẫn kim cương.
Minh Châu lấy ra nhìn.
Vừa lớn và chói, xem ra rất đắt tiền.
Minh Châu đeo nhẫn vào tay, ngón tay cô thon dài, nhìn rất đẹp mắt.
Lục Khiêm lắng lặng nhìn cô .
Minh Châu bước tới, chủ động ngồi lên đùi, một tay ôm lấy cổ ông. Cô lại tháo chiếc nhẫn xuống, rồi đeo lên ngón giữa.
Lục Khiêm đã hiểu ý cô.