Bên kia, Lục Khiêm dù muốn gần gũi Minh Châu đến mức nào đi nữa thì cũng đành dừng lại.
Ông khẽ nói: 'Để anh qua xem Lục U một chút."
Vốn dĩ Minh Châu cũng định đi, nhưng nghĩ tới việc mình mới bị Thước Thước nhìn thấy cảnh thân mật, nên cô có hơi thẹn thùng.
Lục Khiêm vừa nhìn đã hiểu bèn khẽ vuốt lên lưng cô: "Để anh đi là được rồi." Minh Châu gật đầu.
Lục Khiêm đến phòng của cậu bé, Lục Thước rất ngoan, đã tắm sạch sẽ cho em gái.
Cái mông nhỏ được lau chùi sạch sẽ rồi nhẹ nhàng thoa phấn, trông trơn bóng như cái trứng gà.
Thước Thước ôm em gái đặt lên giường, còn cậu bé thì ngồi dưới đất, đầu tựa lên mép giường nhìn em gái.
Trắng trắng mềm mềm.
Cậu bé rất thích.
Từ nhỏ Lục Thước đã theo Minh Châu chịu khổ, cũng từng thấy rất cô đơn. Nhưng là từ sau khi mẹ sinh em gái, mọi thứ đã thay đổi.
Giống như việc bố mẹ đột nhiên cho con mình nuôi thú cưng vậy
Nghĩ đến đây, Lục Thước lại đưa tay sờ lên mặt em gái, qua loa nói: "Ngoan nhé, sau này anh trai sẽ nuôi eml"
Bé Lục U nào biết cái gì gọi là nuôi, chỉ y y nha nha đáp lời. Lục Khiêm đi vào phòng ngủ.
Bởi vì chuyện vừa rồi, Lục Thước thấy cũng hơi xấu hổ, bèn la lên: "Con tắm cho em rồi, bố ẫm đi đi!"
Lục Khiêm nhìn đứa con trai bé bỏng của mình.
Thước Thước đã thay áo ngủ, giờ đang mặc một bộ màu xanh lam có in hình gấu nhỏ, làm nổi bật gương mặt nho nhỏ trăng trắng.
Ông sờ đầu của bé: "Đêm nay em gái sẽ ngủ ở chỗ con nhé!"
Tiểu Lục Thước đương nhiên không có ý kiến, mà ngược lại cậu bé còn rất vui khi chăm sóc em mình.
Lục Khiêm tựa lên đầu giường, đưa tay cầm quyển truyện cổ tích.
Tiểu Lục U lập tức leo lên ngực ông, bàn chân nhỏ mập mạp đặt trên bụng còn gương mặt nhỏ thì gối lên tay bố bé, một cái bàn chân nhỏ mập mạp đặt lên trên bụng của Lục Khiêm, khuôn mặt nhỏ gối lên cánh tay của bố, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lục Khiêm đắp chăn cho cô bé.
Ông ấy nhìn Tiểu Lục Thước.
Lục Thước càm ràm: "Con đâu phải em gái, không thèm nghe truyện cổ tích
đâu. Cậu bé giật tấm chăn mềm, đắp lên rồi năm bên cạnh. Nhưng lúc Lục Khiêm đọc truyện cổ tích, cậu bé lại vểnh tai nghe.
Có lẽ do trước đây Lục Khiêm thường hay diễn thuyết, nên lúc ông đọc truyện, âm điệu rất cuốn hút.
Tiểu Lục Thước thầm nghĩ: Chắc mẹ thích kiểu này! Em gái cũng vậy.. Tiểu Lục U không lên tiếng, chỉ nằm ngoan ngoãn trong lòng Lục Khiêm. Dưới ánh đèn vàng, Lục Khiêm trông thật dịu dàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!