Trong phòng khách tối tăm, Ôn Noãn chỉ để lại một đèn ngủ nhỏ, dưới ánh đèn, anh có thể dễ dàng nhìn thấy đồ ăn khuya trên bàn.
Mở ra, là lê hầm đường phèn!
Có tác dụng dưỡng phổi!
Hoắc Minh ngồi xuống, ăn mấy miếng sau đó đi vào phòng ngủ chính.
Ôn Noãn đã ngủ rồi.
Cô quay người sang một bên, mặc bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng tinh khiết kín đáo. Hoắc Minh không biết mình đã nhìn thấy ở đâu một đoạn văn, kiểu đồ ngủ của phụ nữ đại diện cho việc đêm nay cô ấy có muốn làm hay không, rõ ràng là tối nay Ôn Noãn không muốn 'làm chuyện đó.
Hoắc Minh đoán cô đã biết điều gì đó.
Vì vậy, sau khi tắm xong anh ôm cô từ phía sau.
Ôn Noãn không muốn tỉnh dậy, anh quyết tâm muốn đánh thức cô...
"Hoắc Minh!"
Ôn Noãn lặng lẽ thở dài, xoay người đối mặt với anh, nhỏ giọng nói: "Tôi có chút mệt, không muốn làm!"
Hoắc Minh cũng không có ý như vậy.
Anh chỉ muốn nói chuyện với Ôn Noãn, anh ấn vào trán cô, thổ lộ: "Tôi với Kiều An đã qua mấy năm rồi! Cô ấy là con gái của chú Kiều."
Ôn Noãn hơi giật mình.
Cô áp vào lòng anh tại chỗ anh không thấy được, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có muốn quay lại với cô ấy không?”
"Không có" Giọng của Hoắc Minh rõ lạnh lùng:" Cô ấy đã đính hôn!"
Ôn Noãn không hỏi nữa.
Cô nghĩ, loại giải thích này không thể coi là một lời giải thích, không phải nói cho cô mà là anh tự nói cho chính mình nghe. Anh tự thuyết phục bản thân là anh và Kiều An đã là chuyện quá khứ, Kiều An đã đính hôn!
Từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, không có chuyện gì liên quan đến Ôn Noãn!
Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ điều đó.
Cô ôm chặt cổ anh, cố tình nói: "Rất tốt! Tôi cũng không muốn làm người thứ ba!"
Hoắc Minh tức đến ngứa răng.
Đôi khi, Ôn Noãn rất thiếu đòn!
Anh đau ở đâu, cô ấy sẽ chọc vào đó...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!