Lục Khiêm bế cô đặt lên tủ giày, để đôi tay cô ôm eo mình, ông cúi đầu cọ mũi cô đầy khăng khít: “Xấu hổ sao?”
“Không đời nào!” Tất nhiên cô không chịu thừa nhận.
Lục Khiêm lại cười nhẹ: “Nào có nơi nào của em mà anh chưa từng nhìn đâu? Một số chỗ còn...”
Minh Châu không để ông nói tiếp.
Lục Khiêm cũng ngừng nói.
Ông thật sự nhớ cô, không chỉ cơ thể cô, mà còn về con người cô.
Lúc này, người đó đã thực sự nằm trong vòng tay của ông.
Ông cúi đầu hôn cô, nụ hôn ẩm ướt đặc biệt hút hồn trong đêm khuya. Y như mèo con liếm hồ dán.
Minh Châu cũng nhớ ông, cô tuân theo bản năng phụ nữ, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của ông.
Sau nụ hôn, Lục Khiêm khế vuốt mái tóc dài của cô, thở nhẹ: “Sao hôm đó em bỏ chạy?”
Khuôn mặt của Minh Châu đỏ bừng.
Cô nhẹ nhàng nghịch cúc áo ông, mạnh miệng: “Em đi đóng phim, không phải là chạy trốn.”
Lục Khiêm cười khẽ.
Ông lại cúi xuống, ghế vào sau tai cô, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ, em còn muốn chạy nữa không?”
Giữa đàn ông với phụ nữ, chung quy là chuyện đó. Ý ông là gì. Minh Châu biết rõ.
Cô không ngang ngược nữa, ôm cổ ông, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy môi ông: “Em không sợ anh đâu.”
Ngón tay Lục Khiêm đang nắm tóc cô chợt siết chặt, sau đó hôn cô điên cuồng.
Hôn cô, loạng choạng đi đến phòng ngủ. Quần áo vương vãi trên sàn...
Sau một đêm, Minh Châu có phần ngờ vực, bình thường Lục Khiêm rất chú trọng sức khỏe.
Khi lên giường, ông như trở thành một người khác!
Thỏa thích hồi lâu, cô không chịu cho ông làm nữa.
Lục Khiêm vẫn chưa đã thèm, ôm cô vào trong chăn, muốn chuyện trò với cô. Minh Châu bĩu môi hét lên: “Em buồn ngủ!”
Lục Khiêm cắn lên bờ vai mềm mại của cô.
Minh Châu tức giận ngồi dậy: “Anh có cần em nói lại chuyện Khúc Ninh với anh thì anh mới để cho em ngủ yên không!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!