Ôn Noãn gật đầu: “Em làm đúng lắm! Loại phụ nữ như cô ta, không thể cho cô ta cơ hội."
Cô thầm nhớ lại. Cô từng gặp k rồi, tuổi trẻ, có linh khí, có thực lực hơn lưu lượng như Xa Tuyết. Đáng tiếc cô ta không đi con đường chính đáng.
Vì một ông chủ mỏ than mà có thể đồng thời xuất hiện cùng Minh Châu, nghĩ qua đã thấy là sắp xếp của Lục Khiêm.
Ôn Noãn dặn dò Minh Châu mấy câu.
Minh Châu nghe xong thì gật đầu, hai mắt hơi ướt át, cô thật lòng cảm thấy chị dâu đối xử tốt với mình.
Đặc biệt là chuyện liên quan tới Lục Khiêm, Ôn Noấn chưa bao giờ thiên vị.
Cô, Lục Thước và Lục U ăn chùa ở đây một bữa, buổi tối vẫn phải về.
Khi Hoắc Minh dạy mấy đứa bé làm bài tập xong thì cũng đã mười giờ đêm rồi.
Đứa bé biết cách dây dưa nhất chính là Hoắc Tây, rõ ràng là ở nhà anh cả, nhưng người kể chuyện cuối cùng luôn là cô bé, đã thế mỗi lần đều nói hết nửa tiếng.
Người khác chê cô bé dính người.
Tiểu Hoắc Tây giơ khăn lông lên, khẽ hừ một tiếng.
Minh Châu quay về phòng ngủ.
Ôn Noãn tắm xong, mặc bộ đồ tắm bằng tơ tằm đang xoa kem dưỡng, mái tóc dài xõa xuống trước mặt làm lộ ra cái cổ trắng nõn.
Anh đi tới, ôm eo cô. Anh khẽ căn cô một miếng. Ôn Noãn khẽ run: “Hoắc Minh!”
Hoäc Minh dính lấy cô, môi không rời đi, trái lại còn chuyển qua sau tai cô, thổi khí nóng: “Anh rửa tay rồi, không còn mùi cá nữa.”
Ôn Noãn muốn kéo tay anh ta. Nhưng cô càng phản kháng thì anh càng quá đáng. Dứt khoát, cô tựa vào lòng anh hưởng thụ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, khiêu khích cô không nhanh không chậm, thỉnh thoảng hôn cô, nhắc đến con của cô, khi tình nồng lại khẽ cắn cô một miếng.
Ôn Noãn cắn môi.
Giọng Hoắc Minh khản đặc: “Em biết vừa rồi Hoắc Tây nói gì không?”
Sao Ôn Noãn biết được chứ.
Hoắc Minh cười thật thấp: “Con bé nói: “Con bé nói, ngày nào con bé cũng đòi bố phải kể chuyện là vì sự vững chắc của gia đình! Còn nói mấy đứa bé phải vắt kiệt sức của anh, không để anh có thời gian rảnh cho tiểu yêu tinh ở bên ngoài.”
Ôn Noấn vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô nằm trong lòng anh, xoay người lại: “Ai dạy nó thế?”
“Chắc trong TV nhỉ?”
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, nhìn cô nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi của mình ra... hơi thở của anh rực lửa.
Hoắc Minh lui về sau một bước.
Anh ngồi xuống mép giường, để Ôn Noãn ngồi trên chân mình, hôn cô/ Sau đó, hai bên không tán tỉnh nhau nữa.
Trong phòng ngủ là ánh sáng đẹp mùa Xuân.
Sau khi kết thúc...
Ôn Noãn tựa vào vai Hoắc Minh nghỉ ngơi.
Lí trí từ từ quay về, chuyện đã nói trong phòng bếp cũng được nhắc lại. “Hôm nay anh khác ngày thường!”
“Khác chỗ nào? Có gì không bình thường à? Trải nghiệm lại nhé?”
Ôn Noãn che miệng anh lại, không để anh làm lại lần nữa.
Cô tựa vào ngực anh, thấp giọng nói: “Không phải giám đốc Hoắc đang ăn mừng vì lấy lại được đơn đặt hàng lớn sao?”
Hoắc Minh cười rất thấp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!