Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Kiều Cảnh Niên thắt lại đau đớn.
Ông thì thào nói nhỏ: "Người đã mất rồi..."
Còn trẻ mà đã mất, chắc chắn không phải Tiểu Noãn của ông! Sức khỏe Tiểu Noãn tốt như vậy, thầy bói nói bà sẽ sống đến trăm tuổi, cả đời vinh hoa phú quý!
Thật lâu sau, Kiều Cảnh Niên mới giật mình thất thố.
Ông theo phép muốn hỏi tên mẹ của Ôn Noấn...
Nhưng khi câu hỏi đến miệng, điện thoại của ông rung lên.
Kiều Cảnh Niên nhìn xuống điện thoại, nở một nụ cười xin lỗi Ôn Noãn: "Xin lỗi, là con gái chú gọi tới, con bé đã đến thành phố B, bây giờ chú phải đến sân bay đón con bé!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng gật đầu.
Không biết vì sao, Kiều Cẩn Niên có chút bất đắc dĩ, tuy biết không đúng, nhưng vẫn nhẹ nhàng sờ tóc Ôn Noãn, dịu dàng nói: “Lần sau gặp lại, chú Kiều sẽ đãi cháu một bữa thật ngon.”
Ôn Noãn cười rộ lên.
Khi cười rộ lên, cô sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh, vô cùng đáng yêu.
Kiều Cảnh Niên lại hoảng hốt.
Thật sự rất giống, nếu không phải mẹ cô đã qua đời, có thể tiếp tục hỏi thêm...
Buổi tối trở về.
Ôn Noãn và Hoắc Minh nói chuyện, cô nói ở quán cà phê có gặp qua Kiều Cảnh Niên.
Hoắc Minh cười nhạt: "Chú Kiều không phải là nam thần của em sao? Em có bắt lấy cơ hội uống cà phê với chú ấy không?”
Lời này nghe không đúng lắm...
Ôn Noãn cố ý nói: 'Nam thần của tôi không phải là anh sao?"
Hoắc Minh rõ ràng rất hài lòng.
Tiếp theo, Ôn Noãn hơi tiếc nuối nói: "Chỉ nói chuyện một lúc thôi, chú ấy có cuộc gọi, là con gái chú ấy gọi điện, nói là đến sân bay đón người."
Kiều An...
Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ, anh không đáp lại lời của Ôn Noãn, mà chăm chú vào màn hình TV.
Anh không rõ trên TV đang chiếu gì.
Gần đây, Ôn Noãn và anh sống chung rất hòa hợp, Hoắc Minh là người trưởng thành xuất sắc, có nhiều chuyện cô muốn hỏi ý kiến anh, lúc này cô không kìm được muốn nói về vấn đề DNA, rất muốn nghe ý kiến của anh.
Nhưng dù Ôn Noãn nói rất lâu, Hoắc Minh không nghe một từ nào...
"Hoắc Minh!"