Khúc Ninh đỏ cả mắt.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, chỉ hận số mệnh bất công.
Trong phòng bệnh, hai đứa bé đã ăn xong.
Tiểu Lục Thước đang làm bài tập, tiểu Lục U thì hưởng thụ tình yêu cả cha, cô bé cũng rất thích Lục Khiêm.
Rất thích năm trong lòng ông, nói chuyện với ông.
Cô bé còn chưa mọc đủ răng nữa, nói chuyện còn chưa sõi, nhưng cười lên lại có hai má lúm đồng tiền thật sâu, rất đáng yêu.
Mái tóc màu trà xoăn nhẹ, cũng lưa thưa. Lục Khiêm vừa chơi đùa với cô bé, vừa nhìn Minh Châu. Cô đang yên tĩnh xem kịch bản.
Cô vẫn không hỏi chuyện vừa rồi, trái lại, Lục Khiêm không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi: “Em không muốn hỏi gì sao?”
Minh Châu nhìn ông, tiếp tục xem kịch bản.
Có con ở đây, cô không muốn nói mấy chuyện vớ vẩn đó với ông. Lục Khiêm cười.
Tiểu Lục U ôm mặt ông, hôn chụt chụt mấy cái.
Lục Khiêm nhìn mặt cô bé, nét mặt dịu dàng: “Minh Châu, Lục U nhà chúng ta lớn lên, nhất định sẽ là một cô bé rất xinh đẹp.”
Minh Châu nhìn chằm chằm vào kịch bản, nghe ông nói vậy thì thuận miệng nói: “Có đẹp hơn nữa thì cũng không đẹp bằng cô hôm nay tới.”
Lục Khiêm ngước mắt nhìn cô.
Minh Châu ngồi ở salon cạnh giường, cúi đầu, mái tóc dài màu đen được búi thấp.
Nhìn nghiêng, mũi cô rất cao.
Da cô cũng rất trắng.
Ông không khỏi động tâm, thưởng thức một hồi lại cười nhạt: “Em mang cái thứ đó ra so sánh với Lục U nhà chúng ta, sao mà được chứ, anh không thích nghe đâu.”
Ông lại đặt Lục U xuống bụng mình, bóp má cô bé.
Tiểu Lục U là bảo bối của bao nhiêu người, còn có một người anh thương cô bé nữa!
Là lá ngọc cành vàng của nhà họ Lục. Cũng giống như Minh Châu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!