Ông ta không ngờ Lục Khiêm sẽ từ chối.
Theo ông ta thấy, có người đàn ông nào mà không phong lưu đâu, gặp mỹ nhân như Khúc Ninh, đàn ông nào cũng thích hết.
Ông ta đã tiêu cho cô ta mấy ngàn vạn rồi. Lục Khiêm đã được dâng lên tận miệng rồi mà còn không cần nữa sao?
Giám đốc Trương há miệng, còn chưa kịp khép lại, Minh Châu đã mang Lục Thước và Lục U qua thăm Lục Khiêm.
Cửa mở ra.
Một người đầu to tai to và một cô gái xinh xắn.
Mn nhận ra, người này là Khúc Ninh, tiểu hoa đán mới lên. Người đàn ông này chắc là kim chủ của cô ta.
Tuy Minh Châu không phải là nhân vật lớn trong giới giải trí, nhưng cô là đại tiểu thư nhà họ Hoắc, sẽ không hạ thấp thân phận để xã giao với người khác.
Nhưng cô vẫn phải hung hăng trợn mắt nhìn Lục Khiêm. Lục Khiêm vốn đang tựa đầu vào giường, thấy ba mẹ con tới thì ngồi dậy.
Ông ôm lấy Lục U, còn sờ đầu Lục Thước: “Bà nội mới mang đồ ăn sáng tới, ăn thử đi.”
Tiểu Lục U còn chưa mọc hết răng. Cô bé cầm cái bánh tròn, bỏ vào miệng mài răng. Nước miếng chảy dòng dòng.
Lục Khiêm rất kiên nhẫn lau cho cô bé, sau đó lại ngâm bánh quy vào sữa bò cho mềm rồi đút cho cô bé ăn.
Tiểu Lục U rất thích mùi vị này. Lục Thước lại khác.
Cậu bé hung hăng cắn bánh quy, nhìn chằm chằm vào con hồ li tinh kia, nhìn đến mức Khúc Ninh phải sợ hãi.
Lục Khiêm sờ đầu con trai: “Tôi đã nói rồi, tôi đã có gia đình, giám đốc Trương, mời về cho.”
Một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
Giám đốc Trương còn ở lại nữa chính là không thức thời, ông ta quyết định đi cầu xin thư kí Liễu.
Khúc Ninh còn ngây ra, nhưng bị giám đốc Trương lôi đi.
Đến hành lang, cửa phòng bệnh được đóng lại, Khúc Ninh hất tay giám đốc TRương ra.
Giám đốc Trương cười gằn: “Sao thế? Nhìn thấy thư sinh nên chê tôi à?”
Khúc Ninh không nói lời nào.
Giám đốc Trương lại cười lạnh: “Tôi nói cho em biết, tôi nâng đỡ cô là để đi xã giao chứ không phải để cô đi làm bà chủ mà hưởng phúc, cô có biết người vừa rồi là ai không? Là con gái của nhà họ Hoắc ở thành phố B đó, cũng là vợ trước của Lục Khiêm... Trước kia không nghe ngóng tốt, vì tiểu tiện nhân cô mà uổng công tôi đắc tội với người ta! Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà khiến cô ấy ấm ức, làm ồn lên thì chúng ta đều không có kết cục tốt đâu! Không chỉ không ăn được cơm mà bàn cơm còn bị người ta lật mất đấy.”