Minh Châu hơi mất tự nhiên, sau một lát mới nhẹ giọng nói: “Khi còn bé em cũng thế, thấy ai cũng thích, sau đó thì... Đã thành như thế này!”
Vẻ mặt Lục Khiêm rất dịu dàng.
Ông nhẹ nhàng nói: “Như vậy rất tốt mà! Anh rất thích!”
Minh Châu run sợ.
Đời này cô có hai tình yêu, một là Cố Trường Khanh, còn lại là Lục Khiêm.
Cố Trường Khanh không thích cô.
Hắn ở bên cô hoàn toàn là vì quan hệ và tài nguyên của nhà họ Hoắc.
Nhưng mà Lục Khiêm... Ông thích cô chỗ nào chứ?
Lục Khiêm thấy cô suy nghĩ sâu xa thì nói: “Minh Châu, đừng tùy tiện phủ định chính mình! Em rất tốt, tốt hơn em tưởng tượng nhiều! Anh đã gặp nhiều người trong giới quyền quý rồi, nhưng không có cô bé nào đơn thuần đáng yêu như em được, em đối xử với ai cũng tốt.”
Có lẽ chính sự hiếm hoi ấy đã đả động ông.
Minh Châu hơi xúc động.
Nhưng cô không muốn thể hiện ra, chỉ liếc ông: “Đã bệnh thành thế này rồi, công phu dỗ người không giảm chút nào.”
Lục Khiêm cười rất khẽ.
Ông trông rất lịch sự, cười lên cũng đẹp.
Còn có chút mập mờ.
Mặt Minh Châu đỏ ửng, cô cúi đầu đút sữa cho con!
Lục Khiêm là người giàu tình cảm, đương nhiên nhìn ra được tình cảm của cô dành cho mình. Ông nhìn mà mặt không biến sắc, lòng cũng thoải mái.
Ngay lúc này, điện thoại của Minh Châu reo lên.
Là trợ lí của đạo diễn Vương gọi tới.
Đạo diễn Vương có ơn tri ngộ với cô, nhưng lần này lại tức giận đỏ mặt.
Trợ lí của ông ấy quen Minh Châu, lúc này gọi tới là để thông báo tin mới. Cô ấy nói: “Không biết đạo diễn Vương nghe được cái gì, không những muốn đổi cô, còn muốn kiện cô vi phạm hợp đồng.”
Cô ấy dừng lại rồi nói: “Còn bộ phim tiếp theo nữa, rõ ràng ông Lục đã đầu tư tám ngàn vạn, hoàn toàn là nể mặt cô, nhưng bây giờ đạo diễn Vương vẫn muốn thay côi”
Minh Châu nghe thấy mà giật mình.
Cô không muốn để Lục Khiêm biết mất chuyện vớ vẩn đó, nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi!”
Cô cúp điện thoại. Ánh mắt Lục Khiêm trở nên sâu thẳm: “Công việc có gì phiền toái à?” “Không có!”
Cô tiếp tục đút cho Lục U uống sữa, bé con bị dừng ăn một lúc cũng không giận, ngồi trong lòng mẹ chờ mẹ.
Lúc này bình sữa được đưa qua, cái miệng nhỏ lập tức há ra, hút liên tục.
Lục Khiêm cảm nhận được có chuyện không tốt nên tựa vào đầu giường, nhẹ giọng nói: “Em đừng tưởng anh sẽ để em đi xin lỗi tạ tội!”
Có lễ ở công việc, đặc biệt là giới giải trí, đây là trạng thái bình thường.