Minh Châu nằm xuống salon, kéo chăn che mặt, không chịu để ý ông nữa. Lục Khiêm kéo chăn: “Tức giận à?”
Cô không cử động.
Lục Khiêm ngồi xuống, nhìn theo hình dạng mềm, nhẹ nhàng kéo tai cô, rồi ghé sát lại, nhẹ giọng nói: “Là anh muốn em, được không?”
Cô vẫn không nói lời nào. Lục Khiêm nhếch môi, khẽ cười, quay lại nằm lên giường bệnh. Đèn tắt.
Cách ông không xa là Minh Châu, phòng bên cạnh lại là con trai, con gái của ông.
Lục Khiêm thả lỏng, ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Khi ông tỉnh lại, ông thấy ngực hơi nặng.
Là Lục U.
Nửa đêm cô bé đòi uống sữa, Lục Thước đâu biết làm chuyện đó, ngủ rất say.
Tiểu Lục U mở cửa, đi chân trần chạy đến chỗ bố. Lúc này, cô bé đang chôn mặt trong ngực bố mà ngủ say, đôi chân ngủ cũng đặt trên bụng Lục Khiêm.
Lục Khiêm không cường tráng, nhưng lượng mỡ cơ thể thấp. Trên bụng còn có múi.
Khi chân ngứa ngáy, Lục U sẽ cọ xát.
Lục Khiêm cúi đầu nhìn con gái nhỏ.
Hình dạng gương mặt Lục U rất giống ông, nhưng đôi mắt lại có bóng dáng của Minh Châu.
Ông không nhịn được mà hôn lên mặt cô bé.
Minh Châu rửa mặt đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cha con hai người. Cô đi qua ôm lấy Lục U.
Lục Khiêm lại không nỡ. “Để con bé ngủ thêm một lát đi!”
Minh Châu ôm con lên dỗ, nhẹ giọng nói: “Lát nữa y tá qua truyền dịch cho anh đấy! Lục Khiêm, anh đừng có chiều con quá.”
Lục Khiêm khẽ cười.
Trong chốc lát, ông thấp giọng nói: “Anh làm người cha nghiêm khắc cũng được! Em cưng chiều chúng, anh sẽ nghiêm khắc với chúng.”
Minh Châu không thèm để ý đến lời nói điên khùng của ông. Cô dỗ con gái, ôm đi pha sữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!