Cằm ông đặt trên bờ vai mỏng manh của cô, cùng cô nhìn vào gương.
“Lục Khiêm!”
“Con còn ở bên ngoài đấy.”
Minh Châu mở miệng lần nữa, giọng nói mềm mại hơn vừa rồi, dù sao thì cô cũng đang bị ông ôm, bàn tay đặt bên eo cô cũng không thành thực. Minh Châu là một cô gái bình thường, bị đàn ông sờ cũng có cảm giác.
Lục Khiêm hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.
Động tác hơi lạnh nhạt.
Minh Châu không tình nguyện, nhưng lại không tránh thoát, mà ông biết cách khiến cô tan vỡ.
Quần áo bị vén lên, ngón tay thon dài của ông tùy ý làm bậy. “Lục Khiêm! Buông tay ra....” Cô vỗ vào mu bàn tay ông, ngẩng đầu lên.
Lục Khiêm khẽ gặm da thịt trên cổ cô, giọng khàn khàn đầy hấp dẫn: “Cảm nhận cho kĩ đi.”
Khoảng mười mấy phút sau.
Cơ thể Minh Châu hoàn toàn mềm nhữn trong lòng ông, ngón tay thon dài đỡ lấy bồn rửa mặt, đầu ngón tay hồng hồng.
Ánh mắt cô đầy mê li, vẻ mặt trầm mê. Lục Khiêm kiên nhẫn chờ cô tỉnh táo lại. Hồi lâu, cô mới hồi lại, hơi xấu hổ: “Anh còn không buông em ra à?”
Lục Khiêm ôm eo cô bằng một tay, một tay mở vòi nước. Nước chảy xuống rào rào, ông ấn chút nước rửa tay, rửa qua rồi xối nước, cả quá trình đều rất chậm.
Minh Châu cảm thấy ông cố ý. Cô giấy giụa. Lục Khiêm đóng vòi nước lại, cúp thấp đầu nhìn cô.
Bọn họ tựa vào rất gần, đến đến mức cô cảm nhận được gương mặt nóng hổi của ông, cô không khỏi hơi sợ hãi.
Lục Khiêm ôm cô bằng hai tay, lại nhẹ nhàng hỏi: “Em nói chuyện gì với cô Hồ chứ?”
Minh Châu không muốn nói với ông. Lục Khiêm cũng không cố chấp nữa, đổi qua câu hỏi khác: “Bớt giận chưa?” Minh Châu giả bộ không hiểu: “Không giận anh!”
Lục Khiêm cười.
“Còn nói không có nữa! Anh đắc tội với con, em xót nó không phải đã trách anh rồi à? Mấy ngày qua luôn đối xử với anh rất lạnh nhạt, sao anh không cảm nhận được chứ?”
Lục Khiêm rất biết cách nói chuyện.
Miệng lưỡi của ông tốt, Minh Châu không nói lại được.
Lục Khiêm bỗng ôm sát lấy cô.
Ông ôm cô, ôm rất chặt, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Minh Châu, em trách anh, mắng anh, đánh anh cũng được, đừng có biến mất, đừng có ghẻ lạnh anh! Điều gì anh cũng bằng lòng làm cho em và con.”
Lòng Minh Châu ê ẩm.
Một lúc lâu sau, cô vỗ vào mu bàn tay ông: “Được rồi, em không trách anh.”