Mọi người giải tán hết, căn phòng bệnh VỊP lớn thế này đã yên tĩnh lại.
Tiểu Lục U đã ngủ đủ rồi, còn nhận được nhiều món đồ có ánh vàng rực rỡ nữa, khoanh đôi chân mũm mĩm ngồi đẳng kia chơi.
Lục Thước cầm sách trông em. Lục Khiêm tự vào đầu giường nhìn con gái chăm chú.
Nhưng thỉnh thoảng ông cũng nhìn Minh Châu, cô đang thu dọn phòng bệnh, vừa rồi mọi người đến để lại vài thứ, cô thu dọn từng cái lại cho gọn gàng.
Lục Khiêm không nhịn được mà nói: “Làm chuyện nhà lưu loát hơn trước kia rồi.
Minh Châu cất đồ xong, khẽ vén tóc lên: “Dù sao cũng phải làm, trà còn có trẻ con mà, một số việc không thể dựa dẫm vào giúp việc được.
Lục Khiêm nhìn cô, cảm thấy cô vừa dịu dàng vừa thoải mái.
Một lát sau, ông vẫn không nhịn nổi mà hỏi: “Em và cô Hồ đã nói gì?” Minh Châu nhếch môi, khẽ cười.
“Không nói cho anh biết!”
Lục Khiêm muốn nói đùa với cô mấy câu, nhưng trong phòng bệnh còn có hai đứa bé nữa, đặc biệt là Lục Thước đã hiểu chuyện rồi.
Ông chỉ đành kiềm chế lại.
Đúng lúc này, bác sĩ tới, sau khi kiểm tra thì cười nói: “Ông Lục khôi phục rất nhanh!”
Tiểu Lục U bò về phía Lục Khiêm. Bác sĩ cũng rất thích trẻ con.
Ông ấy có hai đứa con trai, muốn sinh thêm một cô con gái nữa, nhưng không được như ý nguyện.
Ông ấy nhìn Lục U mà hâm mộ. Ông ấy ôm Lục U lên, nhìn ngắm.
Tiểu Lục U nhìn thấy ống nghe trước ngực ông ấy, cảm thấy thú vị nên cầm lấy, học theo ông ấy, đặt một đầu vào bực ông ấy, miệng nhỏ kêu bi bô.
Bác sĩ rất muốn mang cô bé về nhà.
Đứa bé vừa xinh đẹp vừa đáng yêu thế này, có ai không muốn đâu! Ông ấy nói với Lục Khiêm: “Đứa bé này lớn lên sẽ làm bác sĩ đấy!” Lục Khiêm cười tửm tỉm!
Nhưng ông không nð, bác sĩ rất vất vả, con gái ông phải được nuông chiều.
Hoắc Tây, Hoắc Kiều cũng thết
Qua phen này, tinh thần của Lục Khiêm đã tốt hơn nhiều. Chập tối, bà cụ tự đưa cơm tới. Có chay có mặn.
Bà cụ cũng muốn ở lại chăm sóc con trai, nhưng nhìn một nhà bốn người này, bà lại rời đi.
Phòng ăn trong phòng bệnh khá nhỏ.
Minh Châu nhìn lướt qua, bà cụ quá cẩn thận, còn mang theo một nồi lẩu nhỏ nữa.
Lục Khiêm cũng qua ngồi ăn.
Ông nhìn thấy thì cười: “Thịnh soạn thế này, ở thêm một tháng cũng không chán! Nhưng lại khổ cho bà cụ ngày nào cũng nghĩ thực đơn cho chúng ta.”
Minh Châu vừa xới cơm vừa nói nhỏ: “Bà cụ đã lớn thế rồi, anh còn muốn bà phải lao động à?”
Lục Khiêm không nói gì, chỉ nhìn cô. Tiểu Lục Thước hết nhìn cái này lại nhìn cái kia. Lục Khiêm gắp cho cậu bé một viên thịt gà.