Ông cúi đầu nhìn con bé, Tiểu Lục U đã đổi sang hướng khác.
Cô bé nằm ngang trên bụng của Lục Khiêm.
Đầu và chân đều vùi trong ga giường.
Sau đó còn ngáy nữa, chiếc váy hoa nhỏ cứ lung lay, quá là đáng yêu.
Lục Khiêm hỏi: "Con đặt em vào trong chăn của bố thì làm sao bố đi nhà vệ sinh?"
Tiểu Lục Thước đỏ mặt.
Nhưng cậu bé không nỡ đánh thức em gái, ngủ rất ngon lành, cô nhóc này sao có thể ngủ ngon như thế chứ.
Tỉnh thần Lục Khiêm tốt lên rất nhiều.
Ông khẽ nhấc người dậy đặt cô nhóc sang một bên gối. Đừng nói chứ ông thật sự nhớ con bé.
Ông cầm một chiếc áo đắp lên bụng của cô bé.
Ông rút ống truyền dịch ra, nhấc chân xuống giường, tự nhiên khi xuống giường lại hoa mắt chóng mặt.
Tiểu Lục Thước vội vàng đến đỡ ông.
Miệng cũng không tha cho người ta: “Con đã nói tuổi tác của bố đã lớn mà.”
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cậu bé, đột nhiên ông cảm thấy, có lẽ đứa trẻ này đã tiếp xúc với Hoắc Minh quá nhiều, hoặc là nghe Hoắc Chấn Đông nói móc người †a nhiều lần, cái miệng này quả thật ghê gớm.
Dĩ nhiên là ông sẽ không bị con trai mình gây khó dễ.
Ông chỉ cười: "Mẹ con không chê là được."
Tiểu Lục Thước khẽ nói: "Con gái đều miệng nói có nhưng lòng thì không."
Lục Khiêm bật cười yếu ớt: “Thằng nhóc này, có vẻ hiểu biết nhiều đấy.”
Khi ông đi vệ sinh cũng không né con trai.
Ngược lại, Tiểu Lục Thước lại đỏ mặt quay đầu.
Tuổi lớn nên không xấu hổ nữa.
Lục Khiêm rửa tay trong nhà vệ sinh ra, Minh Châu đã ở trong phòng bệnh rồi, cô nhìn thấy còn một nửa ống truyền dịch nữa: “Sao lại tự rút ra vậy?”
Lục Khiêm ngồi dựa vào giường khẽ nói: “Cơ thể sắp bị móc sưng lên hết rồi, anh muốn ăn chút gì đó, thanh đạm một chút.”
Minh Châu ừ.
Cô mở bình giữ nhiệt trên bàn ăn ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!