Buổi tối thăng trầm đó, cực kỳ khó chịu.
Nhưng mỗi lần cậu bé tỉnh lại đều nhìn thấy người đàn ông này trước mặt.
Đôi mắt Tiểu Lục Thước ươn ướt.
Cậu bé lặng lẽ ôm lấy em gái, sau đó đặt vào trong chăn của Lục Khiêm, và còn cởi bỏ đôi giày của Tiểu Lục U nữa.
Tiểu Lục U: "..."
Tiểu Lục Thước lớn tiếng nói: "Trưa rồi, nhanh ngủ đi."
Tiểu Lục U: "..."
Tiếp theo là anh trai đắp chiếc chăn mỏng cho cô bé, và để cô bé ngủ trưa với
Thằng nhóc bĩu môi.
Nhưng cô bé đúng là một cô gái biết nghe lời lại thích ngủ, không lâu sau đã chợp mắt.
Khuôn mặt trắng tròn như chiếc đĩa ngọc của cô bé đã áp vào lòng của bố.
Tiểu Lục Thước nhìn thấy phát thèm.
Cậu bé nói khẽ: "Bố thích em gái nhất, thì con dẫn nó đến cho bố."
[Bố nhanh khỏe lên đi.]
Lúc Minh Châu quay lại bất ngờ nhìn thấy dì bảo mẫu nhà mình,
Cô vội hỏi
Bà dì nói cho cô: "Thước Thước nói Tiểu Lục U nhớ bố nên bảo dì đưa đến đây, hi hi, thật sự còn có chuyện này nữa, vừa mới vào bên trong một lúc thì cô em gái đã ngủ bên cạnh anh Lục rồi."
Minh Châu: ”..."
Cô muốn đẩy cửa đi vào, nhưng qua một tấm cửa kính cô nhìn thấy... Cô nhìn thấy Lục Thước ngồi đó, ánh mắt thao láo nhìn Lục Khiêm trên giường bệnh.
Rõ ràng là cậu bé muốn đi đến.
Đôi mắt Minh Châu hơi ướt.
Gô bảo dì về trước, một mình cô ngồi đợi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài. Một giờ sau.
Có lẽ bên cạnh có thêm một người nhỏ bé nên Lục Khiêm tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy đã cảm thấy trên mặt nóng hầm hập, ông cúi đầu nhìn. Tiểu Lục U ngủ ngon lành.
Cả cơ thể bé nhỏ nằm trên người ông, hai cái chân béo tròn nhỏ gác hai bên người ông, khuôn mặt đang dán vào dưới cằm còn đang chảy nước miếng.
Chẳng trách ngực ông thở không nổi.
Lại ngước mắt lên đã nhìn thấy Tiểu Lục Thước. Cục cưng của ông hỏng rồi.
Da mặt Tiểu Lục Thước có vẻ mỏng, bị đôi mắt đanh đá của Lục Khiêm nhìn thấy thì đã đỏ ửng mặt, cậu bé xấu hổ quay đầu đi khế nói: “Em gái nhớ bố.”