Ông đứng dậy gọi điện cho thư ký Liễu, nói mấy câu đơn giản rối cúp điện thoại.
Lúc quay lại, Minh Châu ngồi trên sô pha ngây ngẩn.
Lục Khiêm đi qua, ông khế ôm lấy cô, để đầu cô tựa vào bụng mình.
Ông khàn giọng hỏi: “Có hối hận vì làm hòa với anh không?” Minh Châu không nói gì. Cô và ông trong lòng đều biết, Thước Thước có bệnh tâm lý.
Cậu bé cảm thấy bố không yêu mình, thậm chí trong lòng ông còn không quan trọng bằng đứa nhỏ Lục Huân kia.
Chuyện này, chung quy cũng ảnh hưởng đến bầu không khí.
Buổi tối, Minh Châu không muốn ngủ cùng giường với Lục Khiêm, tối thứ bảy cô dẫn mấy đứa nhỏ về nhà họ Hoắc.
Bất ngờ là.
Hoắc Minh lại ở nhà cũ, nhưng Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ lại không có đây.
Nhìn thấy anh, Minh Châu có chút bất ngờ.
Hoắc Minh sải chân đi đến, nhìn cô, khẽ hỏi: “Lại làm loạn không vui sao?”
Minh Châu không có mặt mũi nói.
Cô ôm Tiểu Lục U ngồi xuống sô pha: “Không có!”
Hoắc Minh ôm đứa nhỏ bầu bĩnh kia, khế nhéo gương mặt mập mạp trêu chọc, không để tâm nói: “Anh đoán là bọn em sẽ quay đi quay lại chỗ cũ mà! Minh Châu, thật ra hai người cũng xem như là trai gái có đủ, nhìn thoáng một chút, cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn gì cả, lúc cần thì ở cùng nhau, có thể tiến có thể lùi, đơn giản hoàn hảo!”
Hoäc Chấn Đông xuống lầu, đúng lúc nghe thấy lời này.
Ông ấy đen mặt: “Hoắc Minh, con lại dạy em gái con bậy bạ gì đấy! Dẹp mấy thứ xấu xa trong đầu con đi!”
Hoắc Minh cũng không buồn bực, chỉ khẽ cười.
“Con thấy con bé sẽ đồng ý thôi.”
Hoắc Chấn Đông không tin.
Nhưng lúc làu Minh Châu lại nhẹ nhàng nói: “Con thấy anh trai nói đúng!”
Hoäc Minh lại khẽ cười một tiếng.
Đôi mắt Minh Châu ẩm ướt, cô nói: “Là do con quá để tâm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!