Lúc này, chân cô bé bị bó bột, cô bé đang tựa vào giường vẽ gì đó.
Một quyển giấy vẽ đã bị vẽ hơn một nửa rồi.
Trên giấy vẽ váy cưới, người mẫu là một người phụ nữ xinh đẹp...
Lục Huân cầm cây bút sáp, tô từng chút một.
Trước kia vợ chồng thư ký Liễu từng cho rằng cô bé đang vẽ Lam Tử Mi, dù sao kí ức lớn nhất của cô bé cũng là Lam Tử Mi, nhưng Lục Huân chưa từng nói cho ai biết, người này là Hoắc Minh Châu.
Vì cô bé biết, chú Lục không kết hôn thành công.
Cô Minh Châu cũng chưa mặc váy cưới.
Cô bé muốn thiết kế một bộ váy cưới xinh đẹp, lớn lên muốn trở thành nhà thiết kế, khao khát có một ngày sẽ tặng nó cho cô Minh Châu.
Như vậy, có phải cô ấy sẽ không trách chú Lục nữa không?
Lục Thước đứng ngoài cửa nhìn cô bé, đương nhiên cũng nhìn thấy bản vẽ váy cưới, đôi con ngươi như muốn phun lửa.
Cậu bé cho rằng đó là Lam Tử Mi.
Lục Thước tiến lên, làm chuyện thô lỗ nhất cuộc đời, xé nát quyển tập vế của Lục Huân.
Mấy chục bản vẽ, quyển tập đã vẽ hai năm, đều bị xé nát hết, rơi xuống nền giường trắng tin, rơi trên tóc, trên người Lục Huân.
Cô bé ngạc nhiên nhìn bé trai trước mặt mình. Da trắng nõn.
Mái tóc màu trà.
Ngũ quan rất giống chú Lục.
Cô bé lập tức nhận ra đây là ai, mặt trắng bệch, cúi đầu xuống nhặt những mảnh vụn đó lên.
Lục Thước vừa xấu hổ vừa giận giữ nói: “Sao mày lại xuất hiện?” Mặt Lục Huân tái xanh.
Lúc này cô Liêu đi vào, vừa vào đã thấy hai đứa trẻ, cô ấy nhìn xung quanh... Ấy, ông Lục và Truyền Chí đâu rồi?
€ô Liễu an ủi Lục Thước rồi gọi cho chồng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!