Minh Châu nói: "Em giúp anh liên lạc, anh đến bệnh viện xem thử đi!"
Lục Khiêm hơi do dự.
Vốn dĩ cuối tuần đặc biệt ở cùng bọn họ.
Minh Châu mỉm cười: 'Không phải vẫn còn ngày mai sao, ngày mai không được thì sau này còn có vô số cuối tuần."
Cô không nói ra chính là chỉ cần anh sống thì thật ra cái gì cô cũng có thể thoải hiệp.
Lục Khiêm gật đầu.
Ông thay đổi đi ra ngoài, khi xuống lầu thì Tiểu Lục Thước đang làm bài tập ở sảnh lớn.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lục Khiêm. Một lúc sai, mặt nhỏ hơi căng: "Bố, bố muốn ra ngoài?"
Lục Khiêm do dự một hồi, ông không muốn nói dối với trẻ con, chỉ nói: "Đi thăm một em gái, trưa trở về ăn cơm trưa với con!"
Tiểu Lục Thước gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập của cậu ấy. Chỉ là năm đấm siết rất chặt.
Lục Khiêm ngồi xổm xuống, sờ đầu của cậu: "Bố được sự đồng ý của mẹ rồi! Hay là con đi cùng bố?"
"Con phải làm bài tập!"
Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Lục Thước còn khá lạnh lùng. Lục Khiêm lại xoa đầu cậu bé, mở cửa ra ngoài.
Ông vừa đi thì Tiểu Lục Thước đã buông bút xuống.
Cậu bé nhìn bóng lưng ở trước cửa, môi đỏ mím chặt
Cứ luôn như vậy!
Ông luôn bỏ rơi bọn họ!
Trong lòng ông, công việc quan trọng hơn bọn họ, ngay cả Manh Manh đó cũng quan trọng hơn bọn họ!
Lục Khiếm đã đến bệnh viện.
Thư ký Liễu đang bận rối đầu, mời bác sĩ cho đứa nhỏ lại xử lý mâu thuẫn giữa các đứa bé.
Ở trước cửa phòng bệnh, phụ huynh của đứa bé nghịch ngợm đó đến rồi.
Thư ký Liễu là một người hiểu chuyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!