Tiểu Lục Thước không chịu ăn cơm đàng hoàng mà chạy qua nhìn em gái.
Cậu bé nằm ở bên cạnh: “Em gái thật đáng yêu!”
Lục Khiêm đưa tay xoa nhẹ tóc ngắn màu trà của cậu bé, rất dịu dàng nói: “Thước Thước của chúng ta cũng dễ thương!”
Tiểu Lục Thước bĩu môi: “Con là đàn ông con trai, không thể dùng đáng yêu để hình dung.”
Lục Khiêm cười.
Tiểu Lục U hoàn toàn ngủ say, một ngày thời gian ngủ của trẻ nhỏ nhiều. Lục Khiêm nghĩ người ở trên lầu cũng thích ngủ, dứt khoát bế cô bé lên lầu. Quả nhiên Minh Châu còn đang ngủ.
Ông rón rén tay chân, đặt cô bé vào trong chăn của mẹ.
Minh Châu tỉnh dậy.
Cô cúi đầu hôn đứa trẻ trong lòng, giọng nói của Lục Khiêm hơi khàn: “Còn sớm, em cùng con bé ngủ thêm chút đi!”
Minh Châu có chút do dự. Đã tám giờ rồi, cô ngủ nữa thì không ra gì.
Lục Khiêm gõ đầu cô một cái: “Bà cụ cũng không phải không biết! Không cần giả vờ chăm chỉ!”
Cô cắn môi trừng ông một cái.
Lục Khiêm đang muốn nói cái gì thì điện thoại vang lên, vừa nhìn là điện thoại của thư ký Liễu.
Ông bắt máy, sau khi nói mấy câu thì đi ra ngoài ban công. Nhưng Minh Châu vẫn mơ hồ nghe được chút.
Có liên quan đến Lục Huân, bây giờ cô bé được vợ chồng thư ký Liễu nhận nuôi, học tập cũng ở thành phố B.
Lục Huân không chịu nói chuyện, thính giác không vấn đề. Cô bé học ở ngôi trường thường.
Sau đó ở trong trường xảy ra xung đột với bạn học bị người ta đẩy xuống lầu, chân bị thương.
Thư ký Liễu đang tìm bác sĩ tốt.
Lục Khiêm cúp máy lại gọi thêm mấy cuộc rõ ràng là đang giúp tìm người.
Minh Châu im lặng nghe ông nói chuyện.
Cô tưởng rằng lần nữa nghe tin tức về đứa trẻ đó cô sẽ xảy ra phản ứng kịch liệt nhưng thực tế trong lòng cô rất bình thản, có lẽ là chuyện đã qua hoặc là đã trải qua chuyện đáng sợ hơn, cô suy nghĩ thông suốt rồi.
Lục Khiêm nói chuyện khoảng chừng mười phút, trở về phòng ngủ.
Tiểu Lục U đang ở trong lòng mẹ ngủ rất ngon.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!