Bây giờ bé con nhỏ nhắn đã chập chững biết đi.
Gió đêm thổi qua, váy nhỏ tốc lên.
Nửa cái mông nhỏ tròn như quả trứng cũng lộ ra, thật sự vô cùng đáng yêu.
Bà cụ thật lòng hận không thể gặm một cái lên mông cô nhóc, yêu thương thế nào cũng không đủ.
Bà ôm lấy Tiểu Lục U, vừa thơm vừa hôn. Tiểu Lục Thước cũng không ghen tị, cậu bé đứng ở một bên xếp hàng. Tất nhiên bà cụ cũng sẽ không bỏ qua cậu bé.
Sau khi thân thiết với cháu nội yêu, bà cụ nhìn Minh Châu đứng trong gió đêm, cô vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như thế.
Cái mũi bà cụ chua xót.
Bà nắm lấy tay Minh Châu, có hơi nghẹn ngào: “Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!"
Lời này đâu chỉ nói với mỗi Minh Châu. Còn nói với cả Lục Khiêm.
Một bà lão thời trẻ đã mất đi đứa con gái yêu thương, lúc tuổi già con trai lại nhiễm bệnh sinh tử không rõ, sao bà lại không sợ, sao mà không đau lòng?
Không phải bà sợ tuổi già không nơi nương tựa mà sợ một ngày nào đó dưới chín suối không thể yên tâm.
Bà cụ muốn khống chế chính mình nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được.
Bà đi sang một bên lau nước mắt.
Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu xa, cũng đau khổ.
Đôi mắt của Minh Châu đỏ bừng, cô đối xử với bà cụ như mẹ ruột, đi tới ðng ẹo làm nũng: “Con đói bụng rồi, có hoành thánh không ạ, muốn bỏ cả rau thơm nữa.”
Bà cụ lau mắt rồi cười.
“Sao có thể không có! Thịt viên cũng gói cho con rồi, nhưng mà mèo con thích ăn vụng đừng để bị bỏng, bằng không lại có người phải đau lòng.”
Minh Châu cười ngượng ngùng.
Buổi nói chuyện hài hòa yêu thương nhưng cũng gợi lên rất nhiều chuyện cũ. Những ngọt ngào, không vui đều nảy lên trong lòng.
Trong đêm đoàn viên ấy, nhìn mà thấy suy nghĩ muôn vàn.
Bà cụ chăm sóc bọn nhỏ.
Bà tắm rửa cho Tiểu Lục U, đặt một cái bồn tắm nhỏ ở trong sân, giăng một cái khăn tắm ra.
Cả người Tiểu Lục U trần truồng, nằm ở phía trên vô cùng sung sướng. Bà cụ tắm rửa thơm tho cho cô bé. Tiểu Lục Thước ở bên cạnh thêm nước.
Minh Châu vùi đầu ăn hoành thánh, lúc ăn một nửa, Lục Khiêm lại cầm chén đi mất.
“Cơm chiều ăn nhiều rồi! Bây giờ lại ăn nhiều như vậy, không sợ nê bụng hải” Nói xong, chính ông lại ngồi xuống bắt đầu ăn chén hoành thánh kia.
Minh Châu ngại ngùng.
Cô nói: “Không phải em sợ bà cụ đau lòng sao!”
Lục Khiêm cười: “Ăn cho béo rồi em lại khóc!”
Lời này vô cùng dịu dàng khiến cô không thể nào nói lại.
Cô cứ nhìn ông ngẩn người như thế.
Lục Khiêm đang ăn uống trang nhã, đột nhiên hỏi cô: “Sao anh lại cảm thấy mấy ngày hôm nay em đang trốn tránh anh!”
“Đâu cói!”
Cô thấp giọng nói: “Em rất bận!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!